Nữ cảnh sát phát hiện ra tờ giấy mà đứa trẻ để lại, trên đó vẽ mấy người lớn xiêu xiêu vẹo vẹo, còn có một người que nhỏ và con mèo méo mó.
Cô nhớ tới lời Đường Đường đã nói, suy đoán rằng bé muốn đi tìm sư phụ và sư huynh của mình.
Hiện tại tất cả mọi người đang ở bên ngoài tìm Đường Đường, Thư ký Lý cũng không dám giấu giếm, vội vàng gọi điện thoại cho Đường Huyền.
Không ngờ lại biến mất nữa, Đường Huyền ấn huyệt Thái Dương đau nhức, bảo tài xế lái xe đến đồn công an.
Xe chạy được nửa đường, không may gặp phải giờ cao điểm tan tầm nên chỉ có thể đi về phía trước với tốc độ như rùa.
Một lát sau, xe hoàn toàn bất động.
Đường Huyền cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhíu chặt mày hỏi tài xế.
"Xảy ra chuyện gì vật?"
Tài xế Lưu nhìn về phía trước nói: "Đường tổng chờ một lát, tôi đi xem."
Tài xế Lưu xuống xe tìm hiểu tình huống, Đường Huyền cảm thấy đầu càng ngày càng đau.
Anh ấn huyệt Thái Dương đang đau nhức, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một bác gái cách đó không xa đang nắm tay một cô bé.
Ban đầu Đường Huyền còn tưởng chỉ là mâu thuẫn giữa bà nội và cháu gái, hoặc là cháu gái đang nổi nóng.
Nhưng anh thấy lệ khí trên mặt bác gái kia, dường như có chút không đúng.
Đường Huyền ấn ấn huyệt Thái Dương đang co rút đau đớn, anh không suy nghĩ nhiều nữa, mở cửa bước xuống xe.
Bác gái lại tiến lên, gắt gao nắm lấy cánh tay Đường Đường không buông: "Niếp Niếp, cháu đừng làm loạn, mau về nhà với bà."
"Tôi đã nói cháu không biết bác, bác là kẻ xấu xa bắt cóc trẻ con, mau buông tôi ra." Đường Đường giãy giụa để người kia bỏ tay bé ra, nhưng đối phương lại hoàn toàn không thể bỏ dính lấy Đường Đường như keo chó.
Người đi đường xung quanh dần dần thấy được cảnh tượng này, có người dừng bước vây xem.
Bác gái thấy thế, trong lòng có chút lo lắng, bà ta muốn ôm lấy Đường Đường chạy, nhưng con mèo trắng bên cạnh rất hung dữ, tay bà ta đã bị con mèo trắng kia cào nhiều lần, bác gái không dám làm loạn.
Đột nhiên, bác gái nghĩ ra một kế, tận tình khuyên bảo: "Niếp Niếp, con đừng dọa bà, bà nội biết cha mẹ con không đồng ý cho cháu nuôi mèo, cháu rất tức giận, nhưng cháu cũng không thể mang theo mèo trốn nhà đi, chúng ta đều sắp bị hù chết."
Mặt Đường Đường tức giận: "Tôi không có cha mẹ, bác chỉ là một kẻ xấu xa bắt cóc trẻ con mà thôi."
Bác gái nghe nói như thế, trong lòng vui vẻ, bà ta cố gắng che giấu sự vui mừng, dùng giọng điệu rất bất đắc dĩ nói: "Đứa nhỏ này, lại đang nói sảng cái gì đấy."
Bà ta nhìn về phía người xung quanh, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, "Niếp Niếp nhà tôi nhặt một con mèo muốn nuôi, nhưng cha mẹ nó không đồng ý, bé thừa dịp chúng tôi không chú ý mang theo mèo rời nhà đi, chúng tôi đều lo muốn chết."
Bé thở dài, "Tôi vẫn luôn nói mình không có ba mẹ, ngay cả một người bà nội như bác tôi cũng mới thấy lần đầu."
Có người nhìn bé: "Tính tình đứa nhỏ này thật nóng nảy."
"Tìm được là tốt rồi."
"Bạn nhỏ, cháu không thể như vậy được, có việc gì cũng nên nói chuyện với cha mẹ, một mình chạy ra ngoài sẽ gặp phải người xấu."
Đường Đường: “...”
Quả thật, một mình chạy ra ngoài sẽ gặp phải người xấu.
Bé rất lo lắng, muốn giải thích, nhưng lần đầu tiên bé gặp phải loại chuyện này, lại không biết giải thích rằng mình thật sự không biết tên buôn người này.
Nếu sư phụ sư huynh ở đây thì tốt rồi.
Đường Đường hơi sợ hãi, lại có chút uất ức, tay bé rất đau.
"Bình tĩnh một chút." Đại Hắc đứng bên chân bé nhìn chằm chằm bác gái không chớp mắt, nếu bà ta dám có động tác nhỏ, nó sẽ cắn chết bác gái này: "Bà ta không biết cô nên nói càng nhiều sơ hở càng lớn."
Đường Huyền đi tới chú ý tới đôi mắt và mũi đỏ hồng của bé gái, dường như bé muốn khóc.
Ánh mắt anh rơi vào tay bác gái nắm lấy tay cô bé, cổ tay như củ sen của bé gái siết ra vệt đỏ, anh đang muốn tiến lên thì cô bé ngửa đầu nhìn bác gái, vẻ mặt bình tĩnh hơn một chút.
Lời Đại Hắc nhắc nhở Đường Đường, bé bình tĩnh lại, hít mũi mình nhìn về phía bác gái: "Bác nói tôi là cháu gái của mình, vậy bác nói xem tôi tên là gì, năm nay mấy tuổi?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...