Bản thân cô bé vẫn là một đứa trẻ bé tí, nhưng cảnh cô bé ngồi xổm trên mặt đất ôm một con mèo thực sự rất thú vị.
Chủ con chó nhìn thấy bất giác nở nụ cười, về phần nỗi tủi thân của con chó vàng nhà mình, anh ấy bày tỏ: “Ai bảo vừa rồi mày chạy loạn chi, bị mèo của người ta bảo vệ chủ đánh là đáng đời!”
Trong cửa hàng trang phục nữ chất lượng cao Vân Diệp,.
Dư Hiểu Diệp bàn xong một việc làm ăn đi ra, nhìn thấy bên cạnh con gái không chỉ có mèo, còn có một con chó lông vàng lớn.
“Tiếu Tiếu, đó là chó chứ không phải ngựa, mau xuống đây!”
Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng mẹ, quay đầu lại nói: "Chó lớn muốn con ngồi!"
“Chó cũng không biết nói, sao lại để cho con ngồi được chứ.
” Dư Hiểu Diệp nhẹ nhàng lườm cô bé một cái, lập tức nhìn về phía chủ nhân chú chó, “Thật ngại quá, con gái nhà tôi quá nghịch ngợm.
”
“Không đâu không đâu, đúng thật do Nhị Nhị nhà tôi để Tiếu Tiếu ngồi lên người đấy.
” Chủ chú chó nói.
Ngay cả con chó và chủ của nó đều nuông chiều nhóc con kia, Dư Hiểu Diệp làm mẹ nhưng không quản được, cuối cùng chỉ có thể nhìn con gái nhà mình coi con chó như ngựa ngồi lên lưng nó một lúc.
Vẫn may sau khi chơi con bé đã vui vẻ tự giác trèo xuống, không để cho Dư Hiểu Diệp tìm được cơ hội mắng cô bé tiếp.
Còn con chó lông vàng lớn kia, thấy cô bé rời khỏi lưng mình lại tiến gần đến, dường như muốn để cho cô bé tiếp tục ngồi lên.
Chủ con chó cùng chó nhà mình đã chơi đùa một hồi lâu, chuẩn bị về nhà.
“Tạm biệt chú, tạm biệt chó lớn~”
Tiếu Tiếu hơi luyến tiếc, nhưng vẫn ngoan ngoãn vẫy tay nói tạm biệt, mà chú chó lông vàng còn không chịu đi, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Chủ chú chó kéo nửa ngày cũng kéo không nổi nó, tức giận đến mức muốn ra tay đánh chó.
“Tiếu Tiếu, cháu giúp chú một chút.
” Cô bé không cho anh ấy đánh nó, mắng thì vô dụng, cuối cùng chủ chủ chó cũng không còn cách nào phải xin giúp đỡ.
Tiếu Tiếu nhận được yêu cầu giúp đỡ, vội ngồi xổm xuống trước mặt chú chó lông vàng đang chơi xấu trên đất, vuốt đầu nó nói: "Chó lớn phải nghe lời, không nghe lời sẽ bị đánh bằng gậy, gậy đánh đau lắm! "
Thật đúng là không nói nổi, con chó lông vàng to lớn mà chủ vừa cố kéo đi nhưng vô ích đã ngoan ngoãn đứng dậy sau khi được cô bé dỗ dành, tuy rằng động tác có chút lề mề, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cùng chủ nhân về nhà.
Đợi đến khi một người một chó rời đi, Dư Hiểu Diệp hỏi con gái: "Lấy gậy đánh? Ai lấy gậy đánh con?”
“Bà nội cầm gậy”
“Bà nội cầm gậy đánh con sao?” Sao mình nghe mà cứ cảm thấy không tin cơ chứ? Dư Hiểu Diệp thầm nói.
“Bà nội cầm gậy, nói nếu con không nghe lời sẽ đánh Tiếu Tiếu! ”
Lần này Dư Hiểu Diệp mới nghe hiểu, mẹ chồng không thật sự muốn đánh con bé, bà cụ chỉ cầm gậy hù dọa con bé mà thôi.
“Bà nội không nỡ đánh, nhưng mẹ nỡ, lần sau nếu con không nghe lời, mẹ sẽ lấy gậy đánh mông con.
”
“Không muốn không muốn!”
Nghe mẹ nói muốn lấy gậy đánh mình, Tiếu Tiếu cũng không chú ý trong lời cô nói là "lần sau", cứ vậy ôm cái mông nhỏ nhanh chân chạy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...