“Dì có muốn ăn không?” Tiếu Tiếu ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế nhỏ hỏi.
Thấy cô bé còn muốn chia sẻ cơm trưa cho mình, bà chủ mỉm cười lắc đầu: “Dì không ăn đâu, cháu cứ ăn đi.
”
Lúc bọn họ đang nói chuyện, con mèo lạnh lùng thường ngày đã biến thành một con mèo bám người dính chặt lấy cô bé, lúc thì cọ cọ vào chân của đứa trẻ, lúc thì đặt cái móng vuốt của mình lên người cô bé, ai cũng có thể nhìn ra được, nó thích con người trước mặt này biết bao.
“Con mèo nhà chúng ta thích Tiếu Tiếu ghê ha.
”
Lời cảm thán của ông chủ vừa dứt, Dư Hiểu Diệp đã chạy đến cửa tiệm: "Thật ngại quá, cháu nhà tôi lại chạy tới quấy rầy hai người rồi! "
“Có gì đâu, bọn tôi còn ước gì con bé có thể đến chơi, cứ để con bé ăn ở đây, chạy tới chạy lui đợi lát nữa sẽ cơm nguội mất.
”
Khi Dư Hiểu Diệp muốn đón con gái trở về, bà chủ vội đỡ lời cho cô bé, ông chủ cũng hùa theo, còn tỏ vẻ đợi lát nữa con bé ăn xong sẽ đưa nó về nhà.
Hai người bọn họ bên xướng bên họa, hơn nữa thời tiết những ngày này không mau chóng ăn cơm quả thật sẽ dễ bị nguội, cuối cùng Dư Hiểu Diệp vẫn nói lời cảm ơn rồi cho con bé ở lại đây.
“Bái bai mẹ ~” Tiếu Tiếu nghe thấy mẹ bảo để mình ở lại, vui vẻ vẫy tay với cô.
Còn bái bai mẹ! Con cứ đợi đó đi, ngày mai ngày mốt đừng nghĩ đến chuyện ăn kẹo.
Dư Hiểu Diệp không tiện hung dữ với bé trước mặt người khác, chỉ có thể ghi nhớ trong lòng.
Tiếu Tiếu không biết suy nghĩ trong lòng cô, cứ thế vui vẻ tiếp tục ăn cơm, trong lúc ăn thỉnh thoảng còn cho mèo ăn cùng.
“Tiếu Tiếu thật ngoan, biết tự mình ăn cơm giỏi như vậy, lại còn không kén ăn! ”
Bà chủ thấy cô bé vừa cho mèo ăn nhưng lại không quên ăn, cứ một miếng cơm kèm một miếng thức ăn, ngay cả cà rốt cũng ăn đến say sưa, cảm thấy đây quả thực là đứa con gái trong mơ của mình.
Nhà bọn họ là một cửa hàng điện thoại di động, nhưng thật ra chủ yếu là kinh doanh linh kiện và sửa chữa điện thoại di động.
Ông chủ vốn đang sửa điện thoại di động, lúc này cũng không muốn tiếp tục sửa nữa, tiến thẳng lại gần xem cô bé ăn cơm.
“Chú ơi chú ăn thịt không? Mẹ cháu nấu thịt ngon lắm đó!”
Bữa trưa của cô bé hôm nay không chỉ có cá xương vàng hấp, còn có thịt xào cà rốt, thịt ăn vào rất thơm và ngon, bé con rất thích.
“Tiếu Tiếu ngoan quá.
Nhưng không cần đâu, con cứ ăn đi, chú không ăn.
”
Thấy ông chủ từ chối, Tiếu Tiếu mới cầm thìa đưa thịt vào miệng mình, đồng thời còn không quên thả cho mèo dưới đất một miếng.
Khẩu vị thức ăn của trẻ con ăn vốn thanh đạm, hơn nữa bình thường ngoại trừ thức ăn cho mèo vợ chồng ông chủ tiệm cũng sẽ cho mèo ăn chút đồ khác, bởi vậy khi thấy cô bé thích cho mèo ăn, họ cũng không ngăn cản.
Là một bé cưng ngoan ngoãn ăn nhiều, tốc độ ăn cơm của cô bé rất nhanh, chớp mắt cái đã ăn sạch toàn bộ thức ăn trước khi đồ ăn nguội, ngay cả một hạt cơm cũng không để sót trong bát.
Thấy cô bé ăn sạch sẽ như vậy, ông chủ tiệm lại khen, khen cô bé là một đứa bé ngoan không lãng phí thức ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...