Ông cụ vốn yêu thích trẻ con trò chuyện với cô bé thêm một lúc rồi mới rời đi với một tâm trạng rất tốt.
Cô bé con cảm xúc tới cũng nhanh, mà tan cũng nhanh, sau khi ông rời đi cũng quên chuyện ăn kẹo, cuối cùng quay lại cửa hàng tìm mẹ.
Triệu Nghị Thanh thấy không cần dỗ dành cô bé nữa, mới quay người bước vào tiệm xổ số của mình.
Trong cửa hàng trang phục nữ chất lượng cao Vân Diệp, Dư Hiểu Hiệp không bước ra, nhưng sự chú ý của cô vẫn luôn để tâm ở trước cửa, chỉ đợi đến khi nhìn thấy con gái đi vào mới thu hồi tầm mắt.
“Mẹ ơi đi thôi!”
“Đi đâu cơ?”
“Ra ngoài đi chơi~”
Tiếu Tiếu nói xong đã chạy đến bên cạnh cô, cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, nắm tay cô kéo ra ngoài.
“Từ từ thôi.
”
Vẻ mặt Dư Hiểu Diệp có chút bất đắc dĩ, cô cảm thấy với thời tiết không mấy ấm áp này, ở trong cửa hàng sẽ thoải mái hơn, chỉ có con bé nhà cô mới thích chạy ra ngoài.
Nhưng trong lòng phàn nàn thì phàn nàn, dù sao con bé cũng là đứa con gái bảo bối của mình, dù nó có thế nào đi nữa, thì cô vẫn phải nuông chiều thôi.
Tiếu Tiếu đúng là một đứa bé hoạt bát, hầu như mỗi ngày đều muốn chạy ra ngoài, ngồi không yên được ở trong tiệm bao lâu.
Nhưng phương diện nào đó mà nói cũng không thể trách cô bé được, ai bảo từ nhỏ cô bé đã sống ở trong thôn, muốn la cà thì la cà, muốn vui vẻ như thế nào thì vui như thế đó.
Mỗi ngôi nhà trong thôn đều là nơi mà cô bé có thể chơi trốn tìm, sân đánh lúa, ven ruộng, càng là những nơi cô bé có thể tùy tiện chạy nhảy khắp nơi.
Thành thật mà nói, nếu như đến thành phố không có sự kiểm soát của mẹ, để thả ra cho đứa trẻ này tự mình khám phá, đừng nói là một con phố Nguyệt Lượng nho nhỏ, mà ngay cả mấy con phố gần đó cũng đã được cô bé đi qua.
Đương nhiên, vào cái tuổi này của cô bé, ở cái thành phố tiềm ẩn những nguy hiểm và ngựa xe như nước này, khẳng định là không ai dám thả tay để cô bé tùy tiện chạy nhảy.
Nhưng cho dù là như vậy, sau hơn một tháng kể từ khi đến phố Nguyệt Lượng, được nắm tay mẹ đi dạo ở con phố này nhiều lần, người trong cả con phố đều biết đến cô bé rồi.
“Ngu Tiếu Tiếu, con không ngoan ngoãn ở nhà ăn cơm mà định chạy đi đâu nữa vậy?”
Lúc mới đón con gái về với mình, Dư Hiểu Diệp luôn tràn ngập tình mẫu tử, đến nói lớn tiếng với con cũng không đành lòng chứ đừng nói đến việc nặng lời với con.
Nhưng hơn một tháng sau, cô xem như phát hiện, ngay cả đứa trẻ có đáng yêu hơn nữa cũng sẽ nghịch ngợm, đứa trẻ nhà mình cũng không ngoại lệ.
Nghĩ đến tháng chín con gái mới đi mẫu giáo, cuối cùng Dư Hiểu Diệp cũng rút lại được một chút tình mẫu tử, cảm thấy trước khi đổi cho người khác chăm sóc, cô vẫn nên quản lý con bé thật tốt, ví dụ như bây giờ ——trước hết phải chỉnh lại thói quen đang ăn cơm mà luôn muốn chạy ra ngoài của cô bé.
Khi nghe mẹ gọi cả họ lẫn tên của mình, Tiếu Tiếu vội quay lại bưng bát cơm nhỏ màu hồng nhạt chạy tới cửa, chớp chớp đôi mắt to với vẻ mặt vô tội: “Oa, con đi xem xem dì có ăn cơm không.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...