Thư Nghiên không dám chớp mắt, cô sợ rằng chỉ trong một giây chớp mắt thôi, hình ảnh trước mắt sẽ lập tức biến mất.
Cô bước về phía trước, đôi chân trần chầm chậm bước trên sàn nhà lạnh lẽo.
“Là anh đúng không...!Em biết anh sẽ tỉnh lại mà...”
Bước chân không vững vàng dần trở nên gấp gáp, cô cố gắng đi thật nhanh, không muốn chậm trễ một giây một phút.
Nghiên Trì, đúng là hắn rồi, hắn đang đứng đó nhìn về phía bé con...!
Thư Nghiên mím môi quyết định chạy tới mặc kệ bản thân vẫn đang kiệt sức.
Suýt nữa thì vấp ngã, may nhờ có bàn tay đỡ lấy.
“Vẫn không chịu chăm sóc tốt cho bản thân như vậy.”
Hắn nhìn cô vẻ mặt đầy lo lắng.
Chỉ mới ba ngày mà cô đã gầy đi nhiều rồi, vẫn khiến hắn không thể không lo.
Cô không nói gì mà vòng tay ôm chặt lấy hắn, cảm nhận lại cảm giác quen thuộc này.
Những ngày hôn mê, dường như lúc nào cô cũng mơ thấy hắn, thấy hắn rời xa cô và không ở bên cạnh cô nữa...!Nhưng giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ, mãi mãi không thể thành sự thật!
Nghiên Trì vừa mới tỉnh vào hôm qua, mọi người cũng nói về tình hình của Thư Nghiên rồi, nhưng bác sĩ không cho hắn tùy ý đi lại nên hắn chỉ có thể đợi đến tối để đến bên cô.
Không ngờ cô cũng tỉnh rồi.
Những lời cô nói khi đó hắn đều nghe thấy cả, tuy có ý thức nhưng không hiểu sao lại không thể trả lời.
Và chính đêm hôm đó lúc đang nguy kịch, hắn đã nhìn thấy cô, còn ngỡ rằng đó là cái nhìn cuối cùng...!
“Xin lỗi, đã doạ em sợ rồi đúng không?”
“Đúng thế, nên lần sau anh đừng vậy nữa, em không thích chút nào.”
Hắn cười cười xoa đầu cô, trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
“Là lỗi của anh, về nhà em muốn giải quyết anh thế nào cũng được.”
“Chắc chắn rồi.”
Vậy nên hắn phải điều trị thật tốt để sớm lành vết thương, như vậy cô mới có thể xử tội hắn được.
Nghiên Vi và Tư Thịnh về phòng không thấy hắn và cô đâu cả liền hớt hả đi tìm.
Hai người này đã bệnh rồi còn ăn ý nhau đến vậy cơ à?
Tìm đến dãy hành lang có hai con người còn có tâm trạng tình thương mến thương kia, rõ ràng bất lực.
Tư Thịnh thở dài nhìn cậu bạn suýt đi chầu Diêm vương mấy lần, anh vờ buông lời trách móc.
“Tỉnh hết rồi thì tốt, nhanh khoẻ đi nào, mấy ngày nay chúng tôi chạy đi chạy lại mệt lắm rồi đó.”
“Biết rồi, tôi cũng chẳng muốn thế này đâu.
Dù sao cũng cảm ơn hai người nhé, khi cậu và Nghiên Vi tổ chức hôn lễ tôi nhất định sẽ đi thật nhiều tiền.”
Giờ này cũng không quên ghép đôi, đúng thật là...!
Vì chuyện tai nạn này nên anh và cô mới tạm cho qua thôi chứ vẫn chưa xong đâu!
...
Nghiên Trì đã được chuyển về phòng bệnh thường, bệnh của Thư Nghiên cũng đã sớm khỏi.
Hiện tại mọi thứ đều đã ổn, hắn chỉ cần ở lại bệnh viện theo dõi một tuần là được xuất viện rồi, nhưng về nhà phải tĩnh dưỡng cho thật tốt, không được làm những việc nặng nhọc.
“Hôm trước chủ tịch gọi cậu nhưng không nghe máy nên đã gọi cho tôi, tôi chỉ nói cậu gặp tai nạn nhẹ không có gì đáng ngại cả nên ông không cần lo lắng.”
“Được rồi, cậu và Nghiên Vi về nước trước đi, tôi và Thư Nghiên sẽ về sau.
Lại nhờ cậu giúp tôi làm mấy việc của tổng giám đốc rồi, Nghiên Vi hình như sắp có buổi chụp hình tạp chí nên đừng chậm trễ thời gian nữa.”
Mọi người bàn bạc xong xuôi cả rồi làm theo kế hoạch.
Nghiên Vi và Tư Thịnh thu xếp đồ đạc rồi lên chuyến bay về nước ngay ngày hôm sau.
Còn Nghiên Trì tiếp tục ở lại bệnh viện theo dõi, và Thư Nghiên ở lại cùng hắn.
“Tuyết hôm nay lại rơi nữa này.”
Thư Nghiên đứng trước cửa sổ đưa tay ra hứng những bông tuyết trắng, chúng đẹp thật đấy.
Hắn ngồi trên giường bệnh nhàm chán đành gọi, “Bé con, lại đây nào.”
Cô quay người bước tới liền bị hắn kéo vào lòng, đôi môi cũng bị hắn chiếm trọn lấy.
“Ưm...”
Ngang ngược như thế? Có thể nào cho cô chuẩn bị tinh thần một chút được không?
Thư Nghiên lúng túng đẩy ngực hắn ra, nhưng với chút sức ít ỏi của cô thì không tài nào làm được cả, cho dù hắn đang bị thương.
Cảm giác này đúng là rất tuyệt!
Hắn cắn nhẹ môi cô rồi mới buông, nhìn vào ánh mắt mơ màng đó hắn chỉ cảm thấy tiếc vì không thể hành động gì vào lúc này.
“Đây là để bù đắp cho em, anh không hề có ý mạo phạm...”
Cô nheo mắt nhìn hắn.
Thì ra ngoài mất liêm sỉ thì hắn còn là một chúa lươn...!Ở bên người đàn ông này nguy hiểm thật đấy.
“Rồi sao nữa...”
“Vừa rồi là bù đắp, còn bây giờ anh muốn lấp đầy?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...