Ba ngày sau.
Nghiên Trì ngồi trong thư phòng đặt sấp tiền cuối cùng vào trong vali nhỏ, mười lăm triệu tệ đã chuẩn bị xong.
Nhìn đồng hồ chỉ mới gần bảy giờ, hắn đành đến công ty trước vậy.
Tư Thịnh đến phòng tổng giám đốc, hôm trước hắn có bảo hôm nay anh cần phải giúp hắn một việc.
Cả hai ngồi đối diện nhau, bỗng dưng lại yên lặng.
Chuông thông báo tin nhắn của điện thoại Nghiên Trì vang lên, bất giác bốn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng cũng đã đến.
“Toà nhà duy nhất nằm ở phía Đông ngoại thành, tám giờ chuyển tiền.”
Vẻn vẹn dòng tin nhắn chỉ có một câu, ngoài ra không còn ý gì khác.
Hắn lúc này mới quay sang nói với Tư Thịnh,
“Chút nữa tôi sẽ một mình đến đó giao tiền, còn về việc bọn chúng có thực sự thả người hay không thì tôi không chắc, nhưng chỉ cần tôi tiếp cận được chúng là giải quyết được một số chuyện rồi.
Còn cậu, chín giờ hãy giao địa chỉ này cho Trịnh Huân, chính là người học cùng trường trung học với chúng ta.
Bây giờ tôi sẽ đến sở cảnh sát để nói sơ qua với cậu ta trước, nhưng cậu phải nhớ, chỉ được giao địa chỉ sau chín giờ, ngoài ra từ bây giờ đến khi đó không được để lộ địa chỉ cho người thứ ba biết, nếu không tôi và Thư Nghiên sẽ chết chắc.”
Tư Thịnh nắm chắc vấn đề gật mạnh đầu, kiên định nhìn vào mắt hắn.
“Được, cậu nhớ cẩn thận.
Nhưng mục đích của bọn Carole chỉ là bắt người tống tiền thôi sao?”
Nghiên Trì lắc đầu.
Hôm trước hắn có nhờ một vài người bạn ở Pháp điều tra một chút về gia đình của Carole bên đó.
Có được thông tin liên lạc của bố anh ta, chính là nhà kinh doanh lớn trong khu vực ở đó hắn liền gọi hỏi.
Hoá ra gia đình từ lâu đã phá sản do Carole thua cá cược, tất cả tài sản đều dùng để trả nợ cho anh ta.
Sau này vẫn là ngựa quen đường cũ, lại thu về một đống nợ nần.
Vì không có tiền để trả lại còn bị đám xã hội đen chặn đường đòi tiền nên Carole đã gia nhập một tổ chức buôn người.
Đó là con đường tội ác nhưng anh ta nghĩ rằng chỉ có cách này mới có thể nhanh chóng kiếm được tiền.
Từ đó Carole không còn bất cứ liên hệ gì với gia đình nữa, tổ chức buôn người đó cũng chỉ có anh ta mới biết rõ được ở đâu.
Nghiên Trì đến sở cảnh sát tìm Trịnh Huân nhờ giúp đỡ, Trịnh Huân còn đưa cho hắn một khẩu súng nạp đầy đạn.
“Tính mạng cậu và cô gái đó là quan trọng hơn hết, cho nên trong trường hợp xấu nhất cậu có thể nổ súng.”
“Cảm ơn, tới lúc Tư Thịnh sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”
Hắn đội mũ cò bước ra xe, giờ đây thì khó ai có thể nhận ra hắn chính là tổng giám đốc của Nghiên Thị nữa rồi.
Liếc sơ qua chiếc vali nhỏ đặt trên ghế lái phụ, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Trò chơi bây giờ mới thực sự bắt đầu!
Đi hơn nửa tiếng cuối cùng cũng đã tới, Nghiên Trì xách theo vali vào trong.
Người đàn ông dưới trướng Carole dẫn đường hắn đi tìm.
Toà nhà này hình như là nơi hoạt động của chúng, có vẻ khoa trương quá thì phải.
“Farid, cậu vẫn rất đúng giờ nhỉ?”
Carole ngồi sẵn ở sô pha hướng nhìn ra, vẻ mặt lại rõ cao ngạo.
Hắn cười mà không nói gì, tự nhiên bước đến ngồi xuống đối diện.
“Người đâu?”
Anh ta rót ly rượu vang đỏ khẽ thở dài, “Cậu vội gì chứ, lâu ngày gặp mặt chúng ta phải ôn lại chuyện cũ mới đúng.”
Ôn cái con khỉ!
Nghiên Trì ngoài mặt tuy bình thản nhưng thực sự hắn đang rất kiềm chế bản thân.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì hắn sẽ không có đủ thời gian nữa, mà cơ hội cứu cô cũng đi tong.
Carole đẩy ly rượu đến trước mặt hắn, gương mặt có chút không hài lòng.
“Cậu thật sự không có gì để nói với tôi hết à? Buồn thật đấy.”
Cũng chẳng phải thân thiết gì nữa, còn cái quái gì để nói?
Hắn tiện miệng nhếch môi tạo cụ cười nhàn nhạt, tay cũng không khách sáo mà cầm lấy ly rượu và mân mê nó.
Thật ra thì cũng có đấy...!
“Carole, tu es un salaud sans vergogne.”
(Tạm dịch: Carole, cậu là tên khốn vô liêm sỉ.)
Nghe xong anh ta không những không tức giận mà còn bật cười đầy vui vẻ.
“Farid, điệu chửi người bằng tiếng Pháp của cậu vẫn không lẫn vào đâu được.”
Carole bắt đầu kéo dài thời gian mà kể lại những chuyện nhiều năm trước, những lần cả hai cùng nhau giải quyết bọn côn đồ.
Giọng kể rất thu hút, câu chuyện ấy gay cấn như có thể dựng thành phim hành động vậy.
Nhưng rất tiếc, Nghiên Trì chẳng nghe lọt tai lời nào.
Trông hắn rất giống đang có tâm trạng nghe kể chuyện ư?
Nhìn đồng hồ đeo tay, hắn mới thấy vội vã hơn một chút.
Chỉ còn khoảng hai mươi phút nữa là chín giờ rồi, nhưng mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu.
“Đủ rồi đấy, hôm nay tôi đến không phải để nghe cậu kể mấy chuyện nhảm đó.
Tiền tôi đem đủ rồi, làm phiền cậu giữ đúng lời hứa.”
Carole nhún vai, “Được rồi, cậu không muốn nghe thì thôi vậy.”
Người đàn ông bên cạnh anh ta theo ý liền đi tới cầm lấy vali đựng tiền nhưng lại bị Nghiên Trì giữ lấy.
“Một tay giao tiền, một tay giao người.”
Đến bây giờ hắn vẫn chưa có một chút tin tức gì về Thư Nghiên cả, đúng là có chút nghi ngờ rằng chúng sẽ giở trò.
“Farid rất sòng phẳng đấy, như vậy là tốt.”
Carole quay sang nói với người đàn ông bên cạnh, “Mày đi dẫn con bé đó tới đây.”
Tiếp đó cả căn phòng đột nhiên im lặng đến lạ thường, không ai nói thêm gì.
Lại mười phút nữa trôi qua, vẫn chưa thấy người đâu, cả người đàn ông kia cũng chưa quay lại, ánh mắt phía đối diện nhìn hắn đầy khiêu khích.
Nghiên Trì lúc này ngả người tựa vào thành ghế, bình tĩnh thưởng thức ly rượu vang.
Bé con, em còn không mau tới?
Không gian nhanh chóng truyền đến tiếng kèn xe cảnh sát, không hẹn mà gặp, bốn mắt nhìn nhau trong vô thức.
Thái độ của Carole không quá bất ngờ mà ngược lại còn cười với người bạn cũ, “Lâu rồi tôi mới được nghe lại tiếng còi này đấy.”
Hắn đặt ly rượu rỗng xuống bàn, nhân tiện tặng lại cho anh ta nụ cười, “Nhờ cậu tôi cũng được nghe lại nó đây.”
Khí thế lúc này là một chín một mười, chẳng ai thua ai.
Họ đều đang nằm trong vùng nguy hiểm của đối phương, hoặc là một sống một chết, hoặc là cả hai cùng chết!
Không biết phải chạy trốn thế nào, nhưng trước hết phải xử lý kẻ không giữ lời hứa trước đã.
Carole đắc ý nhìn đám thuộc hạ, “Con bé đó chắc tụi mày cũng biết nên xử lý thế nào rồi.
Làm sao để thứ tao giao cho cậu bạn Farid là một cái xác là được.”
Nghiên Trì siết chặt hai tay thành nắm đấm, trên trán cũng dần nổi gân xanh.
“Tên khốn nào dám động vào người cô ấy, tôi thề, không cần nhờ tới cảnh sát, tôi sẽ tự tay giết chết tên đó.”
Đám người trong một giây thì sự tự tin đã giảm xuống hẳn, bởi vì nhận được trong lời nói đó một lực sát thương rất lớn.
Carole thì chẳng dè dặt gì nhưng anh ta biết rõ, Farid nói được chắc chắn sẽ làm được!
Anh ta đang định mở miệng nói gì đó thì người đàn ông lúc nãy hớt hả chạy vào, “Đại ca...!Những tên kia nghe thấy tiếng cảnh sát thì chạy cả, cửa canh cũng quên khoá...!Con nhỏ kia trốn mất rồi...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...