Thư Nghiên.....!
Nhìn dáng vẻ ấy như là đang trách móc cô sao?
Tay đang đỡ lấy eo Nghiên Vi đột nhiên thả ra, hắn giao lại toàn bộ trách nhiệm cho người đàn ông đi sau mình chính là Tư Thịnh.
Anh ta chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra thì đã bị một gánh nặng đổ ập vào người.
Nghiên Trì cười cười bước về phía cô gái nhỏ, “Lẽ ra phải mạnh hơn thế nữa mới phải.”
Nghiên Vi từ nhỏ đã học võ nên cho dù hôm nay có thực sự bị ngã đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì đáng ngại.
Cô ấy đứng thẳng dậy, thấy được người mình cần tìm thì lập tức quên ngay việc bản thân đang bị anh họ đối đãi không ra gì.
“Tư Thịnh, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi.
Đi thôi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tư Thịnh nhìn hắn bằng ánh mắt cầu cứu nhưng vô dụng, Nghiên Vi đã thành công kéo Tư phó tổng đi rồi.
Như hai đứa trẻ con, bao nhiêu năm vẫn không thay đổi!
Giờ này đã là trưa, hắn quay sang nhìn Thư Nghiên nhẹ giọng, “Đi thôi, tôi đưa cháu đi ăn trưa.”
Cô gật đầu nắm lấy cánh tay hắn, thời gian chờ đợi đã đủ tiêu hoá hết thức ăn của buổi sáng rồi.
Đến nhà hàng gần cạnh công ty, Nghiên Trì gọi cho cô một vài món ăn dinh dưỡng.
Gần đây trông cô cũng khá ổn áp, chỉ cần ăn uống đầy đủ dinh dưỡng tí nữa là được.
“Cháu có vẻ không vui nhỉ? Có hiểu lầm gì với Nghiên Vi sao?”
Cô lắc đầu, “Không có.”
Sắc mặt cô sao trông khó coi thế, càng ngày càng tệ, dường như sắp không còn tỉnh táo nữa.
Hắn bước qua, đặt tay vuốt nhẹ bên má ấy, “Thư Nghiên, làm sao thế?”
“Thư Nghiên...”
Đôi mắt khẽ khép lại, sau đó là nhắm nghiền rồi cô ngất vào lòng hắn, Nghiên Trì vội vàng đưa cô đến bệnh viện.
Bé con sao thế này, lúc sáng vẫn còn tốt cơ mà.
Lần đầu tiên hắn lại lo lắng cho một người nhiều như vậy, chỉ mong cô không xảy ra chuyện.
Ngồi bên ngoài đợi, vị bác sĩ chủ trì đi ra thông báo tình hình.
“Là vì chế độ ăn uống không hợp lý dẫn đến đau dạ dày, bệnh nhân đã kéo dài một thời gian khá lâu rồi.
Tôi đã kê một số đơn thuốc, chút cậu đến bên kia lấy nhé.
Khi nào bệnh nhân tỉnh thì có thể xuất viện.”
Hắn gật đầu rồi lập tức vào trong.
Đau dạ dày, có lẽ là vì khoảng thời gian trước cô thường nhịn đói không ăn đủ bữa đây mà.
Thư Nghiên vẫn đang ngủ nên cơ mặt được thả lỏng, hắn ngồi bên cạnh vuốt nhẹ tóc cô.
Xin lỗi bé con, sau này tôi sẽ chăm sóc em thật tốt.
...
Một giờ sau người cũng tỉnh, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh mà khó chịu không thôi, cảm giác khó chịu y hệt lúc bị say xe vậy.
Nghiên Trì nghe điện thoại xong, vừa vào thấy cô ngồi dậy thì trong lòng nhẹ nhõm vô cùng.
“Tỉnh rồi à, cảm thấy trong người thế nào?”
“Tốt nhiều rồi, chú đưa tôi ra khỏi đây đi.”
Hắn cẩn thận đỡ Thư Nghiên xuống giường, chỉnh sửa lại chăn gối ngăn nắp rồi mới đưa cô ra ngoài.
“Được rồi, tôi đưa em về.”
Bước chân đột ngột đứng khựng lại, Thư Nghiên ngước nhìn hắn đầy thắc mắc.
“Chú vừa gọi tôi là...!‘Em’ sao?”
“Cũng nên thay đổi cách gọi rồi, em đừng tiếp tục gọi tôi là chú nữa, nghe tổn thọ mất thôi.”
Chậc, hắn không thấy ngượng miệng ư? Nghe sởn cả gai ốc!
Cô chưa gọi hắn bằng bố là đã tốt lắm rồi, với độ chênh lệnh lớn thế này thì người ta chắc chắn sẽ nghĩ hắn là trâu già gặm cỏ non thật đấy.
Thư Nghiên thè lưỡi chế nhạo, “Không biết xấu hổ!”
Vốn dĩ đúng là vậy, người đàn ông này là tên mặt dày không biết xấu hổ mà, còn vô sỉ không hơn không kém.
Hắn thầm thở dài.
Cô bé này làm ơn ngừng đáng yêu đi được không, nó chỉ làm hại thêm cô thôi!
Đang bước đi thì cơ thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, hắn bế cô lên một cách nhẹ nhàng.
“Nếu không đành lòng em có thể gọi tôi là chồng, tôi sẽ miễn cưỡng gọi em là vợ.”
“Chú thôi tự sướng đi.”
Nghiên Trì chỉ cười mà không đáp, đi một mạch bế bé con ra ngoài rồi đặt cô ngồi lên yên xe.
Ai lại tình thương mến thương trước cổng bệnh viện vậy chứ? Hắn ghé sát vào tai cô, giọng có hơi khàn khàn.
“Em cũng có thể gọi tôi là Daddy, nhưng chỉ được phép gọi vào buổi tối.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...