Bé Con Xin Đừng Dụ Dỗ!
Không hợp, nhường?
Thứ gì hắn cũng có thể nhường, cả chức vị tổng giám đốc này cũng được, nhưng cô thì không bao giờ nhé.
Hắn mà không hợp thì không còn ai hợp với cô cả đâu!
Nghiên Trì tặng cho Tư Thịnh một cái lườm sắc bén, ánh mắt trầm lại.
Dụ dỗ ai thì dụ, đừng hòng tiếp cận đến bé con của hắn.
“Cậu còn muốn ở đây đến khi nào nữa?”
“Gì thế, muốn đuổi tôi à? Lâu ngày gặp lại cũng không có chút lương tâm nào.”
Hắn liếc sang Thư Nghiên đang ngờ nghệch tháo lắp món đồ chơi mô hình trên bàn bất giác lại thở dài.
Cái tên cản đường này chẳng biết điều gì cả, mau ra ngoài để hắn chơi với cô nào.
Tư Thịnh trong lòng khó chịu vô cùng.
Rõ ràng là lúc trước hắn còn bày trò phiền phức với anh, nhưng đi mấy năm đã trưởng thành rồi à? Hay là bị tình yêu làm cho mờ mắt rồi?
Cảm giác lạ lẫm vô cùng, như bị ăn một hũ giấm chua vậy!
“Hay là tôi gọi Nghiên Vi đến chơi với cậu nhé? Trông cậu cũng đang rảnh rỗi đấy.”
“Thôi đừng...!Làm ơn.
Tôi đi ngay đây.”
Tư phó tổng nở nụ cười méo mó lập tức quay người rời khỏi phòng, Nghiên Trì lúc này lại bật cười.
Quả nhiên là như thế, cậu bạn này vẫn tránh cô ấy như tránh tà.
Nghiên Vi là em họ hắn, rất có kiên nhẫn theo đuổi Tư Thịnh nhưng hầu như đều bị anh từ chối, đến tận bây giờ vẫn không chịu từ bỏ.
‘Bóng đèn’ không còn nữa, hắn vui vẻ bước lại sô pha ngồi cạnh Thư Nghiên.
“Có vẻ như cháu đang chán lắm nhỉ?”
“Đúng vậy, sao chú lại đưa tôi đến chỗ này làm gì?”
Biết sao đây, hắn cũng thích được ở bên cô mất rồi!
Ngày đầu trở lại nên công việc hầu như chưa nhiều lắm, cả ngày hôm nay xem như dùng để tiêu hao thời gian ở căn phòng này vậy.
Nghiên Trì chậm rãi bước đến khoá cửa lại, ngoài hắn ra thì bất kỳ ai cũng không mở được.
Bây giờ, làm gì đây nhỉ?
Đúng rồi, cần phải nói sơ qua một chút về giáo giục giới tính cho cô biết đã.
Hắn nói với cô rất nhiều, nhưng cô hiểu được nhiều không thì chẳng ai biết.
Sau một khoảng thời gian dài dăng dẳng thì Thư Nghiên cuối cùng chỉ hiểu được các ý hắn nói chính.
Chung quy lại thì không được lại gần người đàn ông nào cả, ngoại trừ hắn.
Bao gồm cả ôm, hôn, hay các hành động gần gũi thân mật cũng không được làm với ai, trừ hắn.
Không được để bất kỳ người nào động chạm vào cơ thể, nếu có thì phải dùng mọi cách có thể để thoát khỏi.
Hắn nhận ra tính cô cũng không phải là yếu đuối, chỉ là không có cơ hội để thể hiện sự mạnh mẽ thôi.
Giống như những lần có can đảm ‘dìm’ hắn thê thảm vậy.
Nghiên Trì vô thức đưa tay bẹo hai má cô, “Sao cháu lại có thể đáng yêu đến thế nhỉ?”
Bất giác gương mặt bị làm cho biến dạng kia nhăn nhó, “Chú à, đáng yêu không phải từ để dành cho tôi.
Tôi lớn rồi.”
Cô cũng đâu muốn bản thân mình nhỏ thế này, thật đúng là phiền phức.
“Cháu nghĩ mình thật sự là người lớn à?”
“Không phải sao? Mười chín, là mười chín tuổi đấy, tôi đã qua tuổi cần có người khác che chở rồi.”
Bà cụ non thì đúng hơn!
Hắn nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô không nhịn được cười.
Sự ngây ngô đáng yêu của cô đích thực có thể giết người, và rõ ràng nhất là đã giết được hắn.
“Nhưng làm sao đây, trong mắt tôi cháu vẫn chỉ là một cô bé đáng yêu, vẫn cần có tôi che chở.”
Và cần hắn phải yêu thương.
Gương mặt nhỏ đỏ ửng vì giận, Thư Nghiên bất lực thật rồi.
“Chú...”
Thôi không trêu cô nữa.
Giây sau hắn nghiêm túc lại chăm chú nhìn vào mắt Thư Nghiên, “Bé con, chúng ta yêu nhau nhé?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...