Nhảy hố truyện: Bé con, chú không thể chờ - Du Ánh Tuyết - Kiều Phong Khang Tác giả: Nhiên Nhiên
Thể loại: Ngôn tình, sủng Chương 94: Bất tri bất giác
Du Ánh Tuyết mở cửa ra.
Dù sao thì đó cũng là căn phòng, Nghiêm Danh Sơn không nghĩ nhiều, đi vào.
Vốn định ngôi trong đại sảnh một lát, nhưng vừa bước vào, ánh mắt của anh ta đã bị mấy thứ màu hồng nhỏ trên mặt đất hấp dẫn tâm mắt.
Vừa nhìn.
Hiểu ngay lập tức.
Khóe môi giật giật, vội ho khan một tiếng, xấu hổ dời tâm mắt đi nơi khác.
Cái này…
Đúng là trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Chơi đùa cũng rất mãnh liệt.
Chỉ là…
Cô Ánh Tuyết còn nhỏ như vậy, ông chủ dùng nhiều chiêu như vậy để chơi với cô ấy, thật không biết thương hoa tiếc ngọc gì cải Du Ánh Tuyết liếc nhìn Nghiêm Danh Sơn, mặt đỏ lên như gan lợn, cúi xuống nhặt những thứ đặt không đúng chỗ đó.
Chân tay luống cuống giải thích: “Cái đó… không phải như anh nghĩ”
“Không sao, cô Ánh Tuyết, tôi cũng là người từng trải, tôi hiểu”
“Anh hiểu cái gì mà hiểu! Tôi và anh ấy… đều… chưa có dùng, có được không?"
“Cô không cần giải thích… người trẻ tuổi thôi, rất bình thường”
“..
“Du Ánh Tuyết sắp khóc.
Cô cũng không giải thích nữa, xấu hổ quay đầu trốn trong phòng.
Thật mất mặt quá đi! “Chuyện gì đã xảy ra? ” Kiều Phong Khang nghe thấy tiếng động và đi ra khỏi phòng tắm.
Thấy bộ dạng xấu hổ quẫn bách của cô thì nhíu mày: “Cậu ta bắt nạt em?” Trợ lý Sơn chắc sẽ không có gan như vậy.
“Anh ta vừa mới khi dễ cháu” Du Ánh Tuyết nói với Kiều Phong Khang những gì đã xảy ra vừa rồi.
Bộ dáng ủy khuất mà tố cáo Nghiêm Danh Sơn.
Kiều Phong Khang bật cười.
“Chú cười cái gì? Chúng ta… chúng ta không có… ˆ Kiều Phong Khang hôn cô, mân mê cái miệng nhỏ nhắn: “Sau này sẽ có.
Cậu ta nói cũng không sai.” Du Ánh Tuyết không nói nên lời.
Quả nhiên, ông chủ như thế nào sẽ có cấp dưới như vậy.
Trải qua một buổi sáng rối rằm, lúc Du Ánh Tuyết ăn sáng, cô không dám nhìn Nghiêm Danh Sơn.
Sau khi gói bữa sáng cho Minh Đức, cô vội vã đến bệnh viện.
Khi cô đến bệnh viện, vẫn chưa có ai đến, Kiều Minh Đức đã tỉnh.
Hộ sĩ đã tháo ống dẫn trên người anh ta xuống, điều này đã khiến anh ta cảm thấy bớt khó chịu hơn.
Chỉ là…
Vẻ mặt anh ta vẫn tái nhợt như trước, không hề có huyết sắc.
Khi Du Ánh Tuyết đến, đôi mắt trống rỗng của anh ta đang nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Đôi mắt anh ta xám xịt, không biết đang nghĩ gì.
Trong mắt Du Ánh Tuyết, cảnh tượng này thật sự rất buồn.
Không biết đó có phải là ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy…
Giờ phút này, Minh Đức dường như không còn là người thiếu niên hay cười, †rong sáng và rạng rỡ trước đây.
Anh ta… thật ra anh ta đã biết mối quan hệ giữa cô và chú ba…
Cho nên…
Bây giờ anh ta đang nghĩ về chuyện đó? Chắc hẳn anh ta đang rất hận và căm ghét bản thân mình và chú ba? “Sáng sớm đã thức dậy rồi?” Du Ánh Tuyết thở ra một hơi, trút bỏ tâm tư nặng nề, giả vờ thoải mái đi vào.
Chỉ có cô mới có thể biết được sự nặng nề và tội lỗi trong lòng mình.
Thực ra…
Sự ngọt ngào hạnh phúc của cô và chú ba được xây dựng trên sự đau khổ của anh ta.
Nhưng mà…
Hết lần này đến lần khác cô không thể tự kiềm chế bản thân mình được.
Trên tay cô vẫn đang cầm hộp cháo nóng hổi: “Bác sĩ nói bây giờ anh có thể ăn một chút thức ăn dạng lỏng, nên hôm nay em mang cháo cho anh.
Anh nếm thử xem, nếu ngon, mỗi ngày em đều sẽ mua cho anh” Cô nói liên miên, cố gắng tạo không khí sinh động cho phòng bệnh.
Kiều Minh Đức nghe thấy tiếng động, liền tỉnh táo lại.
Đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười tỏa nắng của cô.
Anh ta cũng cười, nhìn cô, yếu ớt nói: “Hôm nay tinh thần của em rất tốt.
Có chuyện gì vui sao?” Du Ánh Tuyết bưng cháo, ngồi xuống mép giường, cười híp mắt nhìn anh: “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại, chuyện này có tính là chuyện vui không?” Kiều Minh Đức cười mà không nói.
Anh ta biết…
Cô ấy vui vẻ một phần là vì mình.
Phần còn lại là vì tình yêu…
Cô luôn không thể che giấu cảm xúc thật của mình.
Trong đôi mắt sáng lấp lánh bộc lộ mọi thứ không chút che giấu…
Kiều Minh Đức cũng không biết nên mừng cho cô hay nên tiếc cho bản thân.
Anh vẫn không hiểu, bọn họ từng cãi nhau ầm ï, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, mọi thứ thay đổi.
“Em đút cháo cho anh ăn” Du Ánh Tuyết không biết lúc này trong lòng anh ta đã trăm xoay ngàn chuyển như thế nào, múc một thìa cháo, cẩn thận thổi nguội rồi đưa lên môi anh.
Trên thực tế, không có cảm giác thèm ăn.
Nhưng mà…
Cô đã chạy xa như vậy để mua cháo cho anh ăn thì làm sao mà Kiều Minh Đức lại có thể nhẫn tâm từ chối được? Cô cẩn thận đút cho anh ta, anh ta liền hé môi ăn.
Thỉnh thoảng cháo chảy ra chạm vào khóe môi và gò má, Du Ánh Tuyết vội vàng rút tờ giấy ra lau nhẹ cho anh ta.
Tiêu Minh Đức lưu luyến nhìn bộ dáng cô đang bận bịu vì mình, trong lòng có đủ loại cảm xúc.
Tầm mắt…
Đột nhiên dừng lại trên cổ tay phải của cô.
Chiếc vòng tay kim cương chói lóa đâm thẳng vào mắt anh.
Trái tim anh cũng trở nên đau nhói.
“Ánh Tuyết” Tiêu Minh Đức đột nhiên nói, giọng nói khàn khàn.
“Hả?” Du Ánh Tuyết thu tay: “Bác sĩ nói, anh vừa mới tỉnh dậy, không nên ăn nhiều, cho nên ăn bao nhiêu đây là được rồi” Tiêu Minh Đức hoàn toàn không quan tâm đến chủ đề này, chỉ là trái tim đập loạn nhịp nói: “Ai đã tặng em chiếc vòng tay đó.” Trong lòng Du Ánh Tuyết run lên, động tác thu dọn trên tay trở nên cứng ngắc.
Thực ra…
Chỉ là, cố ý hỏi.
Tất cả bọn họ đều hiểu.
Du Ánh Tuyết khẽ thở dài, cô muốn nói ra sự thật.
Nếu bây giờ anh ta đã hỏi về vấn đề này mà bây giờ lại nói dối anh nữa thì không nên.
“Minh Đức, là như thế này… ” Du Ánh Tuyết cân nhắc, không biết nên mở miệng như thế nào cho uyển chuyển nhất.
Nhưng, ngay lúc này…
Cửa phòng bệnh đột ngột có người gõ cửa.
Lời nói của Du Ánh Tuyết bị cắt ngang, cô liếc nhìn Minh Đức một cái: “Anh chờ một chút, em sẽ mở cửa.
Có lẽ dì Vân và những người khác đã đến Am đây: Chủ đề vừa rồi cũng không thể tiếp tục, cô đứng dậy và vội vàng ra mở cửa.
Nhưng…
Khi vừa mở cửa.
Những người đứng ngoài cửa khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Không phải là dì Vân.
Lại càng không phải là người nhà họ Kiều.
‘Tô Hoàng Quyên cầm hoa và giỏ trái cây đứng ở cửa, khi nhìn thấy Du Ánh Tuyết vẫn đang đứng ở cửa, liền mỉm cười: “Không cho chị vào sao?” Du Ánh Tuyết hồi hồn lại, bèn tránh sang một bên để cho cô ta vào.
“Cô nhỏ, sao cô lại tới đây?” Kiều Minh Đức không cử động được nên chỉ có thể nằm trên giường chào hỏi.
“Nghe nói cậu tỉnh, tôi đương nhiên sẽ tới thăm một chút.” Tô Hoàng Quyên đem hoa đặt qua một bên: “Lúc cậu mê man bất tỉnh tôi cũng đã đến thăm” „ Du Ánh Tuyết tự nhiên nhận lấy hoa cắm rồi cẩn thận cắm vào bình.
Ánh mắt Tô Hoàng Quyên thâm ý nhìn Du Ánh Tuyết đang bận rộn xoay qua xoay lại, sau đó nhìn xuống bát cháo vừa dọn, cô ta cười nói: “Không ngờ Du Ánh Tuyết tuổi còn nhỏ như vậy mà lại chăm sóc người khác giỏi như vậy” Du Ánh Tuyết đang cắm hoa, nghe cô ta nhắc đến mình nhưng không trả lời, cúi đầu nghịch hoa.
Tô Hoàng Quyên mỉm cười: “Đúng vậy, Minh Đức là bạn trai của em mà.
Nếu lúc này em không chăm sóc thì không ổn.
Mà này, chị nghe nói hai người sắp tổ chức hôn lễ, chuyện này có thật không?” Nhắc đến đây, một nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy xuất hiện trên mặt Kiều Minh Đức: “Chuyện này dì nhỏ cũng nghe nói?”
“Tất nhiên rồi.
Bà nội đã chuẩn bị thiệp mời rồi, nếu không muốn nghe nói cũng khó.
Nghe nói lần này bọn họ sẽ tổ chức đám cưới thế kỷ cho hai người, lúc đó tất cả các phương tiện truyền thông sẽ đến, khung đó chắc hẳn sẽ rất náo nhiệt” Lời nói của Tô Hoàng Quyên khiến Du Ánh Tuyết nhướng mày.
Cô cắn môi, ngơ ngác nhìn bông hoa, trầm ngâm.
Chắc bà nội đã thông báo với giới truyền thông rồi phải không? “Minh Đức, sau khi kết hôn với Ánh Tuyết, cậu nhất định phải trân trọng em ấy.
Trong thời gian cậu hôn mê bất tỉnh, tôi đã từng nghĩ rằng Du Ánh Tuyết sẽ bỏ rơi cậu!” Tô Hoàng Quyên nói tiếp.
Du Ánh Tuyết ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.
Tô Hoàng Quyên dường như chưa nhận thấy có gì không ổn trong lời nói của mình, vẫn cười nói: “Ngày hôm đó ở sân bay, tôi thấy Ánh Tuyết lên máy bay cùng chú ba của cậu.
Tôi còn nghĩ rằng Ánh Tuyết đi cùng với chú ba cậu đang nói chuyện yêu đương nhưng ngẫm lại cũng không đúng.
Ánh Tuyết không phải là cháu dâu của anh ấy sao?” Sắc mặt Du Ánh Tuyết tái mét.
Trên giường, tay Kiều Minh Đức kéo chặt tấm ga trải giường dưới thân, mặt dần dần mất đi huyết sắc.
“Minh Đức… ” Du Ánh Tuyết lo lắng tiến lên kiểm tra tình hình của anh.
“Minh Đức, đừng kích động.
Mặc dù Du Ánh Tuyết đã đến Mỹ với chú ba của cậu, hai người họ đã thân thiết trong thời gian này, nhưng bây giờ em ấy không phải đã đồng ý lấy cậu sao? Hơn nữa sau này tôi mới biết hai người họ đến Mỹ không phải để trốn nhà họ Kiều, mà là để tìm cho cậu một bác sĩ giỏi hơn… ” Tô Hoàng Quyên tiếp tục nói.
Kiều Minh Đức đột nhiên co giật rất nặng, sắp ngất đi.
Máy đo điện tâm đồ bên người đột nhiên đập dữ dội, tiếng đập “tích tích” khiến người ta hoảng sợ.
“Cô nói đủ chưa?” Du Ánh Tuyết không chịu nổi, mắng Tô Hoàng Quyên, tay cô liên tục bấm chuông: “Bác sĩI Gọi bác sĩ lại đây, gọi bác sĩI” Rất nhanh sau đó…
Bác sĩ vội vàng đi vào và dẫn y tá cùng một nhóm sinh viên thực tập vào phòng.
“Bác sĩ, bệnh nhân bị rối loạn nhịp tim! Có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào!” Bác sĩ thực tập quét mắt nhìn điện tâm đồ, rồi khẩn trương báo cáo.
“Mau, mau đưa đến phòng cấp cứu!” Bác sĩ ra lệnh một cái, trong phòng bệnh bắt đầu ồn ào lên.
Bên tai Du Ánh Tuyết cứ văng vắng câu nói “có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào” cô cảm thấy toàn thân mềm nhữn và không thể nhấc nổi một chút sức lực nào.
Người nhà bị bác sĩ thực tập đẩy ra ngoài.
Du Ánh Tuyết bất tri bất giác muốn đi theo, gương mặt đã trắng bệch.
Tô Hoàng Quyên ngăn cô lại: “Du Ánh Tuyết!” Du Ánh Tuyết dừng lại, như thể chỉ lúc này cô mới nhớ rằng có một người như vậy tồn tại trong phòng bệnh.
Cô quay người lại, lạnh lùng nhìn ‘Tô Hoàng Quyên hỏi: “Cô muốn làm gì? Minh Đức không có ân oán gì với cô, tại sao lại muốn kích thích anh ấy vào lúc này?”
Trên mặt Tô Hoàng Quyên không hề có chút áy náy nào, giễu cợt nhìn chằm chằm Du Ánh Tuyết: “Em có tư cách chất vấn chị sao? Du Ánh Tuyết, em nên tự hỏi chính mình, Minh Đức đối với em không đủ tốt sao? Tại sao em lại muốn làm tổn thương cậu ta? Em là người nhiều mặt, lại độc ác, như vậy em mới thừa dịp cậu ta hôn mê bất tỉnh mà thông đồng với Kiều Phong Khang.
“ “..”.Du Ánh Tuyết sửng sốt.
Sau khi Tô Hoàng Quyên nhắc cô, sau đó cô mới bất tri bất giác nhận ra…
Thì ra…
Người luôn luôn làm tổn thương anh ta, kích thích anh ta, không phải người khác, thật ra… là chính bản thân cô…
Trước sau luôn là cô…
“Hôm nay chị đã nói rất khéo léo, tính mạng của cậu ta có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Chị thực sự muốn biết, nếu chị nói với cậu ta, em không chỉ đi Mỹ với chú ba của mình, mà…
còn hôn nhau ở sân bay.
Hơn nữa… ” ‘Tô Hoàng Quyên nhìn cô từ trên xuống dưới.
***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...