Cô chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn anh xuống lầu, ngẩn ngơ nhìn anh kiên quyết ra khỏi biệt thự.
Cánh cửa dày nặng vang lên tiếng “sầm” nặng nề rồi đóng ầm lại.
Bóng dáng cao lớn của anh biến mất khỏi tầm mắt cô.
Tay cô cố hết sức bấu víu vào thành lan can, ngón tay đã bấu đến trắng bệch mới có thể chống đỡ được cơ thể yếu ớt.
Toàn bộ biệt thự đều yên lặng một cách kỳ lạ.
Trong bầu không khí bi thương như vậy, không một ai biết nên phải nói gì.
Mọi người đều nhìn về phía dì Lý, dì Lý cũng thở dài rồi lắc đầu, nhưng không đi lên trên.
Chuyện tình cảm, giống như là người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Chuyện của hai người đâu phải là chuyện mà người ngoài như bọn họ có thể can thiệp được?Cả một đêm, Du Ánh Tuyết lăn qua lộn lại, không cách nào đi vào giấc ngủ.
Cô cuộn người thành một cục nằm trên giường.
Trên chiếc giường to lớn, cơ thể nhỏ bé của cô trông càng thêm cô đơn, vô cùng đáng thương.
Cô cảm thấy hình như mình bị bệnh rồi.
Nếu không, tại sao lại cảm thấy khó chịu đến vậy chứ?Cơ thể, từ trái tim đến cả mỗi một tế bào nhỏ bé đều đau nhức.
Cả đêm này… Anh đã đi đâu?Anh đến công ty sao?Hay là đến một căn biệt thự nào đó thuộc Kiều Thanh mà cô không biết?Sau này… Anh còn trở về không? Có phải sau này, từ nay về sau, cô cũng không thể về đây nữa không?Du Ánh Tuyết vùi đầu vào trong gối.
Trên gối đầu dường như còn giữ lại hơi thở nhàn nhạt của anh.
Nhưng những thứ này chẳng thể nào trấn an cô được.
Cô nhớ anh đến gần như phát điên, lòng ngực đau đớn đến gần như muốn phát nổ.
Mới sáng sớm hôm sau Du Ánh Tuyết đã thức dậy.
Lúc cô xuống giường, chiếc nhẫn trên ngón tay làm cho cô giật mình một hồi, rồi sau đó tầm mắt trở nên tối sầm lại.
Cô không muốn đến bệnh viện sớm như vậy, vì thế sau khi rửa mặt chải đầu thì đi đến trung tâm thương mại thuộc Kiều Thanh.
Phùng Linh Nhi đã đến trường, ngoại trừ việc cô ấy phàn nàn về việc trường học quản lý theo hình thức khép kín và học quân sự vất vả thì còn nhờ cô nhất định phải mua kem chống nắng đem qua cho cô ấy.
Du Ánh Tuyết ngẩn ngơ đi dạo khắp lầu một trong trung tâm thương mại.
Nơi này là thiên hạ mà một tay Kiều Phong Khang xây dựng được.
Trung tâm thương mại này là vương quốc đột ngột mọc lên từ dưới đất của anh, chỉ qua vài năm ngắn ngủi đã phát triển mạnh và mở rộng ra khắp các thành phố khác.
Vì thế mà đã có không ít truyền thông, báo chí tán dương khắp nơi.
Du Ánh Tuyết đắm chìm vào trong đó, miên man suy nghĩ.
Chờ đến khi cô hồi thần mới nhận ra vậy mà cô lại nghĩ về anh, suy nghĩ trong đầu đều là anh.
Trong vô thức không thể nào kiềm chế nổi.
Nhưng suy nghĩ này giống như dây leo điên cuồng quấn sinh sôi trong đầu cô.
Trong lúc đang nghĩ ngợi, màn hình led lớn đặt giữa trung tâm đang phát tin tức.
Bởi vì MC là Tô Hoàng Quyên, vốn cô không có quá để ý đến tin tức nhưng cũng thấy hơi quan tâm, nghỉ chân ngẩng đầu nhìn.
“Đây là một tin tức quan trọng nhưng rất đau lòng… Vừa mới nhận được tin tức, chuyến bay từ thành phố này đến New York của Mỹ mang số hiệu hàng không fh7013 đột nhiên mất liên lạc khi đang bay.
Vị trí cụ thể còn đang chờ điều tra.
Điều đáng tiếc chính là trong chuyến bay này phần lớn đều là người Việt Nam.
Số liệu chi tiết và chính xác vẫn đang được thống kê.
Theo tìm hiểu, người phụ trách hai bên Việt và Mỹ đều đã nhận được thông tin.
Hy vọng sự cố hàng không lần này sẽ không trở thành bi kịch giống như tai nạn hàng không không lâu trước đây…”Du Ánh Tuyết ngẩn người nghe thông báo này, không hiểu sao cô cảm thấy ngực vô cùng đau đớn.
Cô thở dài một hơi.
Chỉ nghe thấy bác gái bên cạnh kinh ngạc hét lên một tiếng, sau đó òa khóc nức nở.
“Con trai tôi… cả con dâu đều trên chuyến bay fh7013.” Cả người bà ấy đều run rẩy.
Tiếng khóc thê lương nháy mắt làm cho cả trung tâm thương mại trở nên u ám.
Đến cả Du Ánh Tuyết không hề liên quan chỉ nhìn một chút, nghe một chút đã cảm thấy rất đau lòng.
Sự cố lần này… Sẽ phá nát bao nhiêu gia đình hạnh phúc đây chứ?Những hình ảnh như vậy thật sự quá áp lực, Du Ánh Tuyết không dám nhìn nữa.
Cúi đầu vội vàng rời đi, tìm cửa hàng Phùng Linh Nhi nói để mua kem chống nắng cho cô ấy.
Lúc đang muốn ra khỏi trung tâm thương mại, vừa mới nhấc chân đã nhìn thấy một đám người ăn mặc chỉnh trang vội vàng đi ra khỏi thang máy.
Mà người đi đầu tiên vậy mà lại là thư ký Lý Thanh.
Ánh mắt Du Ánh Tuyết cũng nhìn theo, cô nhìn thăm dò về hướng đó theo bản năng.
Kiều Phong Khang…Có lẽ nào anh cũng ở trong trung tâm mua sắm này sao?Nhưng mà…Đã làm cho cô thất vọng rồi.
những người đi theo phía sau Lý Thanh đều nhìn có vẻ như là nhân viên quản lý của trung tâm mua sắm, cô không quen biết lấy một người.
Bởi vì sắc mặt thư ký Thanh trông rất khó coi, cảnh tượng vội vàng, Du Ánh Tuyết đoán rằng có lẽ cô ta đã gặp chuyện gì đó rất khó xử lý, vì thế mà cũng không đi lên chào hỏi.
Lúc đang chuẩn bị ra khỏi trung tâm mua sắm, cô bỗng nghe thấy sau lưng vang lên tiếng gọi của thư lý Thanh: “Du Ánh Tuyết.”Cô dừng bước, quay đầu lại.
“Thư ký Thanh.” Lý Thanh thấy cô đến, bèn đứng lại, sau đó cô ta bỗng nhiên bước nhanh về phía cô.
Trong lúc Du Ánh Tuyết khó hiểu, tay của Lý Thanh đã cầm lấy tay cô.
Du Ánh Tuyết cúi đầu nhìn bàn tay của cả hai: “Thư ký Thanh, sao tay chị lại lạnh như vậy?”Rõ ràng bây giờ đang là mùa hè mà.
“Du Ánh Tuyết, bây giờ tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với cô.
Cô hãy nghe cho kỹ…”Vẻ mặt Lý Thanh rất trang trọng, giọng nói dường như hơi run rẩy.
Không hiểu sao vẻ mặt này của cô ta lại làm cho Du Ánh Tuyết cảm thấy sợ hãi.
Cô hiểu Lý Thanh, trong lúc làm việc cô ta luôn luôn giữ nét mặt bình tĩnh, ngoại trừ, trời sập xuống…“Tổng giám đốc Khang…” Cô ta mở miệng, đôi môi có hơi run rẩy.
Giọng nói được nén đến mức thấp nhất, hiển nhiên là không muốn cho những người không liên quan nghe thấy.
Du Ánh Tuyết vừa nghe thấy bốn chữ này, trái tim trở nên căng thẳng.
Bỗng nhiên dũng khí truy vấn cũng biến mất, chỉ có thể ngơ ngác nghe.
“Tổng giám đốc Khang… và trợ lý Sơn đều ở trên fh7013.”Trời đất quay cuồng, Du Ánh Tuyết chấn động, cả người lui về sau một bước.
“Chị… Chị đang nói giỡn với em đúng không?” Cô lắc đầu, kiên quyết không tin.
Nhưng mà nước mắt lại tin rồi, ngoài miệng liên tục lẩm bẩm: “Không đâu… Hôm qua em còn thấy anh ấy, anh ấy không nói là sẽ đi Mỹ.”Giống như là thuyết phục Lý Thanh, càng giống như là thuyết phục bản thân mình.
Nhưng giọng nói của cô đều trở nên run rẩy.
Cả người đều run rẩy.
Khung cảnh trước mặt chỉ là một màu trắng xóa.
Đến cả Lý Thanh đứng ngay gần như vậy mà cô cũng không nhìn thấy rõ.
“Bây giờ tôi phải đến sân bay, Du Ánh Tuyết, cô đi cùng tôi đi.” Lý Thanh cũng đỏ mắt: “Tôi sợ… Một mình tôi, không đủ dũng cảm.”Lý Thanh không dám lái xe, hai người bắt taxi chạy nhanh về hướng sân bay.
“Tài xế, phiền anh nhanh lên! Chạy nhanh lên chút nữa.” Cô đã không còn nhớ rõ mình đã thúc giục bao nhiêu lần rồi.
“Cô bé, cô còn nhỏ vậy mà sao lại nóng nảy vậy? Lái xe chính là chuyện liên quan đến mạng người đó.”Năm chữ “liên quan đến mạng người” này đâm vào trái tim đang xoắn lại thành một cục của cô.
Rốt cuộc là anh đang ở đâu? Anh vẫn còn sống đúng không?“Anh nhanh lên đi, tôi xin anh… Tôi có thể trả anh gấp đôi tiền, không… gấp ba lần cũng được.”Cô nghẹn ngào cầu xin anh ta rồi run rẩy lấy tiền từ trong ví ra.
Nước mắt, một giọt, rồi lại một giọt không ngừng rơi xuống.
Nước mắt lạnh băng thấm ướt mu bàn tay.
Cô cố đè nén âm thanh sụt sùi, nhưng bi thương và đau lòng không cách nào che giấu được.
Tài xế không ngờ sẽ xảy ra tình hình này, bèn nhìn sang bên cạnh, thấy người bên cạnh cũng lặng lẽ đỏ mắt, anh ta không dám nói gì nữa, nhanh dẫm chân ga lái đi thật nhanh.
Du Ánh Tuyết gần như là chạy như bay đến sân bay.
Trong đại sảnh sân bay tụ tập đầy người nhà của nạn nhân gặp nạn.
Tiếng khóc bi thương, thậm chí còn có người khóc lóc đến ngất đi.
Nhân viên ở sân bay vội vàng trấn an, nhưng mà, hiển nhiên hiệu quả cực kỳ nhỏ.
Toàn bộ sân bay đều trở nên hỗn loạn, điều này càng làm cho sự sợ hãi và bị thương trong lòng Du Ánh Tuyết phóng to lên gấp bội.
Bàn tay cầm di động của cô run rẩy, không ngừng gọi vào số điện thoại của Kiều Phong Khang, nhưng mà trong điện thoại vẫn chỉ vang lên âm thanh tút tút tuyệt vọng và tiếng thông báo máy móc của tổng đài.
Lý Thanh ở bên cạnh cũng nôn nóng gọi vào số Nghiêm Danh Sơn, nhưng mà, đáp lại cô ta cũng chỉ là tiếng thông báo “số điện thoại của quý khách hiện đang tắt máy.”Trái tim của Du Ánh Tuyết càng lúc càng lạnh lẽo.
Rõ ràng là mùa hè, nhưng mà cô cảm thấy cả người run rẩy.
Cô đứng yên bất động trong đám người, đờ đẫn nhìn nhân viên công tác đi tới đi lui xung quanh, nhưng mà…Thế mà đến dũng khí để hỏi tình huống cô cũng không có.
Nếu không có đáp án, có phải là… Cô còn có thể tự an ủi mình anh vẫn còn khỏe mạnh, anh không có xảy ra chuyện không?Lý Thanh nhìn về đám người đang dò hỏi nhân viên, cố sức đẩy vòng người đông đúc ra, lớn giọng hỏi: “Chào cô, hiện tại tình hình của chuyến bay thế nào rồi? Đã có tin tức gì chưa? Người trên máy bay đều an toàn cả chứ? Khi nào bọn họ mới trở về?”Du Ánh Tuyết nghe thấy những vấn đề này, nước mắt đã không còn cách nào ngăn lại nổi.
“Xin lỗi, bây giờ chúng tôi còn đang xác nhận với công ty hàng không.
Chúng tôi vẫn chưa nắm được thông tin chi tiết, cũng đang chờ đợi tin tức từ công ty hàng không và phía chính phủ.
Nhưng mà mọi người yên tâm đi, nếu máy bay có tin tức hoặc là nhận được tín hiệu cầu cứu, chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người đầu tiên.
Mọi người có thể đến phòng nghỉ mà chúng tôi đã sắp xếp để nghỉ ngơi.”Cho nên… Vẫn không có bất kỳ thông tin nào về máy bay.
Du Ánh Tuyết cắn môi, hận bản thân mình.
Nếu tối qua cô không bất hòa cãi nhau với anh thì có lẽ anh sẽ không đột nhiên bay đến nước Mỹ.
Cô quá đáng hận!“Tôi đã nói rồi, nói bọn họ đừng đi nghỉ xa như vậy, thế mà một hai cứ đòi đi.
Kết quả bây giờ thì hay rồi…” Một bác gái đứng bên cạnh tuyệt vọng khóc lớn.
Toàn bộ thế giới, chỉ còn lại một mảnh trắng xóa.
Hai đầu gối cô mềm nhũn, thiếu chút nữa chật vật ngã quỵ trên mặt đất.
Lý Thanh đưa tay ra ôm lấy cô, cả người cô mềm oặt dựa trên cánh tay cô ta.
“Du Ánh Tuyết! Cô kiên trì một chút.”Cô cũng muốn kiên trì.
Tay Du Ánh Tuyết nắm lấy tay Lý Thanh, đầu ngón tay bấu chặt lấy cánh tay cô ta mới có thể đứng vững.
“Ánh Tuyết?”.