Rõ ràng… mình là vợ chưa cưới của Minh Đức.
Buồn rầu, sầu lo, rối rắm, mờ mịt, nhiều cảm xúc lẫn lộn đan xen vào nhau.
"Nhìn gì vậy?”
Đang lúc miên man suy nghĩ thì một giọng nói vang lên.
Cô quay lại và bắt gặp ánh mắt của anh.
Cô sửng sốt, dời tầm mắt, dùng ngón tay gõ nhẹ lên tài liệu: "Chú xem có phải cháu lấy đúng tài liệu không.”
Kiều Phong Khang nhàn nhã đút tay vào túi, sải bước đi tới.
Lúc tiến lại gần, anh từ tốn liếc nhìn cô trước khi lôi tập tài liệu ra, tùy tiện nhìn thoáng qua rồi gật đầu: "Ừ, đúng rồi.”
Du Ánh Tuyết đứng dậy: "Tài liệu đã đưa tới rồi, vậy… chú ba, cháu về trước đây.”
Đi sao?
Ánh mắt của Kiều Phong Khang rơi trên mặt cô, sự ám muội trong mắt như đang dâng lên: "Không có chuyện gì muốn nói với chú sao?”
Nói?
Nói cái gì?
Trong lòng Du Ánh Tuyết thật sự có nhiều điều để giãi bày.
Thế nhưng những lời mà Minh Đức nói với cô sáng nay khi về nhà, những hy vọng mà dì Vân đặt trên người cô vẫn còn đang văng vẳng trong tai cô, kìm nén cô, khiến cho những lời định nói ra đều bị dồn nén vào một vị trí sâu nhất trong lòng.
“Đương nhiên là có.” Cô ngẩng đầu nhếch môi dưới ánh mắt mong đợi của Kiều Phong Khang: “Chú ba, lên đường bình an.”
Biểu cảm rõ ràng của anh tan chảy trên khuôn mặt anh.
Cô nhóc này đang đùa anh sao?
“Ngoại trừ câu này ra.” Ánh mắt anh trở nên nghiêm túc hơn.
Anh di chuyển lại gần hơn.
"...”
Hơi thở của anh xông tới khiến trái tim của Du Ánh Tuyết đập nhanh hơn, nhưng cô chỉ có thể cúi đầu lắc đầu.
Kiều Phong Khang ngẩng mặt lên liếc mắt nhìn cô: "Lần này, tôi có thể sẽ không trở lại cho tới khi em tựu trường.”
Quả nhiên là lâu như vậy…
Hàng lông mi của Du Ánh Tuyết hạ xuống, những gợn sóng trong mắt cô bắt đầu trào dâng.
Kiều Phong Khang cũng nắm bắt được từng chi tiết nhỏ này, anh trầm giọng hỏi: "Không nỡ sao?”
“Không có.” Giọng nói của cô vang lên một cách bướng bỉnh, không muốn thừa nhận.
Ngoài miệng thì nói không có nhưng giọng điệu thì lại vô cùng rầu rĩ.
Lúc trước khi anh đi công tác cũng vậy, một tháng ở trong biệt thự cũng cứ ngây ngốc mất vài ngày.
Dự đoán được câu trả lời này sớm hơn, Kiều Phong Khang không tức giận mà bất lực mỉm cười.
Ngón tay cái thô ráp khẽ vuốt ve gò má của cô: "Có lẽ, chỉ có tôi luyến tiếc không nỡ thôi nhỉ?”
Giọng điệu chua xót và mê đắm khiến cho đôi mắt của Du Ánh Tuyết lại gợn sóng.
Ngón tay anh để lại trên má cô một luồng nhiệt nóng bỏng, khiến người ta tham lam mà chìm đắm vào.
Khi nghĩ đến Minh Đức, cô thực sự sợ cảm giác này.
Sợ rằng một ngày nào đó, sau khi chìm vào sự ấm áp của anh, cô sẽ không có cách nào thoát ra được, giống như bản thân đang đứng trên vách núi, không cẩn thận là sẽ ngã tan thành ngàn mảnh.
Cô hít một hơi thật sâu và lấy bàn tay của anh ra.
Cô cúi đầu, nhẹ nhàng rũ hàng lông mi đang run rẩy kịch liệt.
Anh có thể thấy rõ sự phản kháng và hoảng sợ của người phụ nữ trước mặt mình.
Đôi mắt anh híp lại, ngay sau đó lập tức nắm lấy cổ tay của cô.
Tay của cô mảnh mai, nhỏ nhắn, mềm mại và tinh xảo, nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Anh nhìn cô thật lâu, cô cũng nhìn anh, trái tim trong lồng ngực đang phập phồng nhanh hơn bình thường.
Kiều Phong Khang không chịu nổi nữa, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Đôi môi mềm mại của người đàn ông áp lên môi cô, mặc dù họ đã hôn nhau nhiều lần, hơn nữa còn mới đêm qua, họ đã hôn đi hôn lại.
Nhưng vào lúc này, khi họ chạm vào nhau lần nữa, họ vẫn cảm thấy một sự cám dỗ xúa động đang trào dâng.
Nhưng tình huống này chỉ kéo dài vài giây, Du Ánh Tuyết như chợt bừng tỉnh, vùng vẫy, quay mặt tránh đi nụ hôn của anh.
Kiều Phong Khang sửng sốt, cau mày nhìn cô chằm chằm.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nụ hôn của anh lại rơi xuống.
"Chú ba...”
Cô đột nhiên kêu lên một tiếng, ngón tay đặt tay vai anh: “Rốt cuộc chúng ta đang làm gì thế này?”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng xen lẫn cảm giác tội lỗi và lo lắng, cùng với một chút mờ mịt bối rối.
Kiều Phong Khang biết trong lòng cô đang nghĩ gì, anh ôm chặt lấy eo cô từ phía sau: "Em nghĩ thế nào?”
"...Cháu không biết." Cô ủ rũ lắc đầu: "Cháu chỉ biết rằng chúng ta làm việc này là sai.
Chú ba, chú là bạn trai của cô Hoàng Quyên, còn cháu...”
“Tôi nghĩ rằng sang nay tôi đã xác định rõ mối quan hệ với cô ta vào sáng nay rồi.” Anh ngắt lời cô, để cho cô đối mặt với anh: “Ánh Tuyết! Em còn không hiểu sao? Cô ta không phải bạn gái của tôi, lại càng không phải vợ sắp cưới của tôi.
Tôi không bao giờ lấy cô ta đâu!"
Nếu một ngày nào đó, anh thật sự muốn kết hôn với một người phụ nữ thì người đó sẽ không ai khác ngoài cô, không có một ai khác.
Sự kiên định trong mắt anh thật sự không hề lừa dối.
Du Ánh Tuyết đã tin, cô đã không còn suy nghĩ về lý do tại sao anh lại tỏ tình với Tô Hoàng Quyên trong đêm đó.
Chỉ là…
"Cho dù cô ấy không phải là bạn gái của chú, nhưng cháu đã có bạn trai, có chồng sắp cưới.
Chú Ba, những gì chúng ta đang làm bây giờ đang làm tổn thương Minh Đức.
Chúng ta như thế này thì có khác gì chuyện cô Hoàng Quyên và chú tư vụng trộm với nhau đâu?”
Không, không phải là yêu đương vụng trộm, thật ra thì bọn họ không phải vụng trộm, chỉ có cô thôi.
Họ đều độc thân, họ làm gì cũng có thể bào chữa được, nhưng chỉ có cô…
Chỉ có cô là đã có bạn trai.
Hơn nữa, đối tượng yêu đương vụng trộm lại là chú của bạn trai, chuyện này trơ trẽn đến mức nào chứ?
Cô không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ ra sao nếu Minh Đức biết chuyện này.
Anh ấy đối xử tốt với mình như vậy, nhưng cô lại trả ơn anh ấy như thế này, anh ấy sẽ suy sụp, đúng không?
"Đúng, e nói đúng.
Chúng ta đang yêu đương vụng trộm.
Tuy nhiên tôi không quan tâm đến việc yêu đương vụng trộm với em.
Hơn nữa, Ánh Tuyết, em nghe cho kỹ đây, vì cuộc yêu đương vụng trộm này đã bắt đầu rồi, tôi không có ý định để nó kết thúc như thế này đâu.”
Lời nói của anh vừa hùng hồn mạnh mẽ, lại vừa bá đạo ngang ngược.
Giống như anh là chúa tể của thế giới này, đứng ở vị trí cao cao tại thượng, không ai có thể từ chối lời nói của anh được.
Còn cô chỉ là một con người phàm trần.
Trái tim Du Ánh Tuyết khẽ run lên.
Có lẽ chỉ có người đàn ông này mới có thể nói bốn chữ “yêu đương vụng trộm” một cách tự tin hùng hồn như vậy.
Nhưng cô thì khác, cô không có những phẩm chất tâm lý mạnh mẽ như anh.
"Tổng giám đốc, chúng ta nên đi thôi.”
Đúng lúc này, đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra.
Lý Thanh vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy hai người trong tư thế thân mật như vậy.
Những tin đồn trong công ty đó cô ta không rõ lắm.
Hơn nữa, tổng giám đốc chuyển Tiêu Ngọc Trang đi như vậy, điều này lại càng cho thấy mối quan hệ giữa hai người họ là không bình thường.
Nhưng bây giờ được tận mắt chứng kiến thì lại là chuyện khác.
Nghe thấy tiếng động, Du Ánh Tuyết vô thức nhìn qua, khi nhìn thấy thư ký Thanh, trên mặt cô thoáng hiện một tia bất an.
Cô theo bản năng muốn thoát khỏi vòng tay của Kiều Phong Khang.
Trước đây, thư ký Thanh đã nhiều lần ra lệnh cho cô không được quyến rũ cấp trên, lúc đó cô còn không thừa nhận, nhưng bây giờ lại xảy ra tình huống này.
Bàn tay đang ôm eo cô lại dùng sức siết chặt eo cô hơn.
Ánh mắt phức tạp sâu thẳm không ngừng nhìn chằm chằm cô, nhưng anh lại nói với Lý Thanh đang đứng ở cửa: "Cô đi ra ngoài trước đi!"
"Vâng, tổng giám đốc.”
Dù sao cũng đã nhìn thấy một cảnh tượng hơi khủng khiếp, cho nên trong lòng Lý Thanh hơi bị sốc, nhưng cô ta đã nhanh chóng khôi phục lại tình trạng ban đầu.
Cô ta trả lời xong rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Không ngờ một con nhóc mười tám tuổi lại không đơn giản như vậy.
Ngày đầu tiên khi cô ta vào công ty, cô ta hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.
Có ai ngờ một người đàn ông trưởng thành ba mươi tuổi lại có suy nghĩ như vậy đối với một cô gái mười tám tuổi chứ?
Sau khi Lý Thanh đóng cửa đi ra ngoài, Du Ánh Tuyết vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
"Chú ba, đã đến giờ chú lên máy bay rồi.”
Cô thúc giục một tiếng, cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh.
Nếu cứ ôm như thế này, cô lại sợ mình sẽ giống như tối hôm qua mất thôi.
“Vội vã bảo tôi đi như vậy sao?”
Giọng nói Kiều Phong Khang hơi ám muội, anh tập trung nhìn cô, như đang muốn chạm khắc người cô vào trong xương tủy.
Du Ánh Tuyết có chút không tự nhiên khi bị anh nhìn như vậy, ánh mắt cô chỉ nhìn anh trong một giây, cuối cùng không nhịn được lửa đốt trong lòng nên vội vàng tránh ra.
Hôm nay Du Ánh Tuyết mặc áo sơ mi trắng cùng với quần denim, trông khá trẻ trung và xinh đẹp.
Với một ngón tay dài, anh móc chiếc áo dây ra khỏi vai cô.
Trước khi cô kịp phản ứng, ngón tay dài đã bắt đầu cởi chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên giữa cổ cô.
"Chú ba, chú làm gì vậy?”
Đây là phòng chờ của sân bay!
Anh thật sự quá to gan.
Du Ánh Tuyết cố gắng phản kháng trong vòng tay của anh.
Nhưng nếu Kiều Phong Khang thực sự muốn làm gì đó thì cô có thể chống cự được sao? Bàn tay không yên phận lập tức nắm lấy tay cô, kéo tay cô ra phía sau lưng.
Đợi khi cô hoàn hồn, cô cảm thấy lồng ngực lạnh toát, ba chiếc cúc áo đã được bung ra.
Một vùng da trắng như tuyết lập tức lộ ra trong không trung.
Vừa căng bóng vừa đẫy đà như muốn trào ra khỏi chiếc áo ngực màu hồng, điều này khiến dây thần kinh của anh căng lên, đôi mắt phượng cũng bắt đầu đỏ au, hô hấp cũng khó khăn hơn.
Anh đã có vài lần được chiêm ngưỡng cơ thể của cô nhưng mỗi lần như vậy, sự tươi mới không bao giờ phai nhạt, ngược lại, sự mới lạ mà nó mang lại cho anh càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Đồ yêu tinh nhỏ.
"Chú chuẩn bị lên máy bay rồi, còn muốn làm gì nữa?”
Du Ánh Tuyết vừa xấu hổ vừa lo lắng, vừa oán trách vừa vùng vẫy, khuôn mặt đỏ bừng luống cuống quay đi chỗ khác.
Nếu có ai đó xông vào và thấy bộ dạng lúc này của họ, vậy thì cô còn mặt mũi nào gặp người khác nữa chứ?
"Em nghĩ tôi muốn làm gì?”
Kiều Phong Khang nheo mắt tinh nghịch nhìn cô: "Hay em muốn làm ở đây?”
Hả?
Những lời nói này lại khiến khuôn mặt Du Ánh Tuyết càng đỏ hơn, cô xấu hổ nói: "Không, không có…”
"Nhưng tôi rất muốn em...”
Hai tay anh giữ chặt tay cô, không cho cô nhúc nhích, cô chỉ có thể ngượng ngùng gọi anh: "Chú ba...”
Anh lại tỏ ra nguy hiểm, tiếp tục nói: “Đừng tìm Minh Đức làm mấy chuyện quá giới hạn, nếu không thì… tự gánh lấy hậu quả đấy.”
Lúc này Du Ánh Tuyết mới chợt tỉnh ngộ.
Hóa ra cái mà anh gọi là chuyện buổi sáng cơ bản là chuyện cô bị Minh Đức đè xuống giường vào sáng nay.
Như vậy thì, anh cố tình để lại dấu vết trên người mình chính là để phòng ngừa cô và Minh Đức làm chuyện đó trên giường sao?
"Cháu và Minh Đức mới không...”.