Bé Con Chú Không Thể Chờ


Cô ta của bây giờ, trong đầu nghĩ toàn chuyện của đứa con.

Những lời của Hoàng Thiên Nhi nói với mình, quả thật không sai, nếu như cô ta phá hoại đi mối quan hệ giữa họ, vậy sự nghiệp của Kiều Quốc Thiên nhất định sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng mà, bây giờ cô không là một người rồi!
Cho dù cô ta có thể không tranh không giành, nhưng mà, đứa bé không như nhau!
Đứa con của cô ta, cô ta muốn cho nó một gia đình khỏe mạnh lại hoàn chỉnh.

Cái người khác có, cô ta cũng muốn cho đứa con.

Nói cô ta ích kỉ cô ta cũng chịu.

Tô Hoàng Quyên cô ta chưa từng là người vô tư vô lợi.

Sân bay, trong khu hàng không T2, khắp nơi đều là người.

Tô Hoàng Quyên ngước đầu nhìn lịch chuyến bay, sáng sớm duy nhất một chuyến bay tới thành phố A, chính là ba mươi phút sau.

Rất có khả năng bây giờ anh ta đã qua kiểm tra an ninh rồi.

Cô ta lấy điện thoại ra, một lần lại một lần gọi cho số của anh ta.

Nhưng mà, điện thoại đối phương lại luôn trong cuộc gọi.


Trong lòng cô ta bồn chồn khó yên, đi đến cửa kiểm tra an ninh đường đi VIP.

Đường đi VIP chỉ vài người đó, vừa nhìn qua, hoàn toàn không có nhìn thấy người anh ta.

Làm sao đây?
Thấy thời gian càng lúc càng gấp.

Lần này nếu như cô ta không có nói rõ ràng với anh ta, sau này…có lế cũng không còn cơ hội nữa rồi.

Tô Hoàng Quyên lần nữa thử gọi điện thoại, nhưng mà, phản hồi cô ta vẫn là máy bận.

Cô suy nghĩ một hồi, tìm một vị trí ngồi xuống, rất nghiêm túc rất nghiêm túc soạn một tin nhắn, suy ngẫm một lúc, bấm vào phím gửi đi.

Sau đó…
Cô ta ngồi ở đó, kiên nhãn chờ đợi.

Cô ta nghĩ, chỉ cần anh ta nhìn thấy rồi, nhất định sẽ trở về mà…
Nhất định thế.

Trong khu chờ chuyến bay VỊP.

Hoàng Thiên Nhi đang mượn điện thoại của anh ta gọi cho cha mẹ.


Vừa mới cúp điện thoại, muốn đưa lại điện thoại cho anh ta, anh ta đứng dậy: “Tôi đi nhà vệ sinh cái, cô đừng đi lung tung nữa, máy bay sắp cất cánh ngay rồi đó”
“Ừm, anh đi đi, em ở đây ngoan ngoãn đợi anh” Hoàng Thiên Nhi nghe lời gật đầu.

Kiều Quốc Thiên đi nhà vệ sinh, trợ lí theo ở sau lưng.

“Tìm thấy người Quốc Thiên trầm tiếng hỏi.

“Tìm thấy rồi.

Chuyển đi một khách sạn khác rồi.

Xem bộ dạng, là có ý muốn trốn tránh ngài đấy” Kiều Quốc Thiên nhếch môi, không ra tiếng nữa.

Trợ lí nói: “Ngài cũng đừng vì cô Tô mà vướng víu trong lòng nữa, nếu như cô †a đã âm thầm rời khỏi, thì chắc là cũng có dự tính cho bản thân rồi” Ánh mắt của Kiều Quốc Thiên càng thêm sâu lắng.

Đứng ở cửa nhà vệ sinh, châm điếu thuốc hút, lòng ngực vô cùng nặng nề.

Cô ta cứ im hơi lặng tiếng như vậy mà đi rồi, đi thong thả như vậy, không chút tình cảm như thế, ngay cả số điện thoại cũng đổi luôn…
Cuối cùng…cô ta vẫn là người phụ nữ vô tình!
Không kì lạ đâu! Nhiều năm như vậy, anh ta hiểu rất rõ, người phụ nữ này là không có trái tim mà! Nhưng anh ta lại từng ôm mối kì vọng khác đối với cô ta!
Đúng thật ngu xuẩn không ai bằng!
Nghĩ tới đây, anh ta mạnh tay dập tắt ngòi thuốc.

Nhưng mà, u ám trong lòng ngực, lại trước sau rất lâu không có tan biến.

Một bên khác.

Hoàng Thiên Nhi đang nghịch điện thoại của anh ta, vô cùng chán nản ngồi chụp hình, một dòng tin nhắn, ngay lúc này đột nhiên gửi vô.

Số lạ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui