Bé Con Chú Không Thể Chờ


Không phải người khác, chính là Kiều Quốc Thiên, xem ra được là anh ta vừa tỉnh dậy, trên người còn đang mặc áo ngủ.

Hai người, bốn mắt đối nhau, nhịp tim của cô ta liền đập nhanh.

Ánh mắt vội vã rời đi, nghiêng người vào phòng: “Anh muốn ra ngoài sao? Tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng cho anh rồi”
“Ra ngoài kiếm cô.” Kiều Quốc Thiên theo cô vào phòng.

Cũng mặc kệ sau lưng có người khác, anh ta nói: “Vừa tỉnh dậy không thấy người cô, tưởng rằng cô chạy rồi” Tô Hoàng Quyên không có mặt dày như anh ta, dưới tiềm thức nhìn đồng nghiệp theo vào dọn dẹp vệ sinh sau lưng, nhìn lên ánh mắt ám muội của đối phương, cô ta khó xử.

Âm thầm trừng mắt nhìn Kiều Quốc Thiên, anh ta rõ ràng là cố ý mà, có ý muốn khiến cô ta khó xử trước mặt của đồng nghiệp.

Sau đó, cả ngày nay, Kiều Quốc Thiên đều không có ở trong khách sạn.

‘Tô Hoàng Quyên không nơi mà đi.

Bỗng nhiên, không có người làm khó mình rồi, trong lòng tự nhiên lại còn cảm thấy có chút hụt hãng.

Đứng trên cửa sổ ở ban công, trong đầu còn sẽ không thể ngăn cản suy nghĩ mà nhớ lại những hình ảnh đó của tối hôm qua.

Buổi sáng lúc gặp được đồng nghiệp, những lời nói đó của cô ta, cũng vô thức trút vào trong tai.

Đối phương nói…anh ta thích mình?
Không thể nào đâu nhỉ? Giữa hai người họ, bất luận là trước kia hay là bây giờ, thật ra thật sự đều không có bất kì giao lưu trên tình cảm nào cả.


Huống chỉ, bây giờ anh ta hận mình càng nhiều thêm nữa mới phải.

Tô Hoàng Quyên cảm thấy nhất định là cảm giác sai của đối phương.

Thở phào một hơi, nghĩ đến thù hận của anh ta, tâm trạng lại nặng nề đi nhiều.

Màu sắc bầu trời, dần dần tối xuống.

Cô ta nhìn thời gian, thời gian tan ca đã đến rồi.

Cô ta phải đi rồi.

Nhìn căn phòng lớn trống trải, tắt đèn, đứng ở đó, bỗng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng đi nhiều, không hiểu phần không không nỡ trong lòng đó là từ đâu mà đến.

Lắc lắc đầu, vứt bỏ những tâm trạng không sao nói nên được đó, kéo cửa ra, vừa muốn đi ra, điện thoại, ngay lúc này đột nhiên vang lên.

Nhìn màn hình, là anh ta.

Trong lòng nhịp tim đập nhanh, cầm điện thoại đặt sát bên tai.

Âm thanh của Kiều Quốc Thiên từ bên đó truyền lại: “Thuốc, uống rồi chứ?”
“Ừm” Cái anh ta nói là thuốc bệnh cảm, cô ta biết.


Chỉ là không nghĩ rằng anh ta lại còn nhớ chuyện này của mình.

Rất bất ngờ.

Kiều Quốc Thiên nói: “Bây giờ có phải là tới thời gian tan ca rồi không?”
“Tôi đang chuẩn bị tan ca đi về rồi “Trước khi tôi trở về, cô đâu đều không được phép đi.

Cứ trong phòng đợi tôi” Anh ta uống say rồi, giọng điệu nói chuyện rất bá đạo.

Tô Hoàng Quyên im lặng.

Kiều Quốc Thiên lại bù thêm một câu: “Tính cô tăng ca, tiền tăng ca tôi dựa vào mức lương của cô tăng gấp ba cho cô.

Giúp tôi chuẩn bị bữa tối ở đó, tôi tối chút trở về.

Còn nữa..”
“Đừng tìm Lâm Văn Đông làm nữa, ngán rồi!” Nói xong, không đợi Tô Hoàng Quyên nói thêm gì nữa, bên đó, Kiều Quốc Thiên liền cúp máy điện thoại rồi.

Tô Hoàng Quyên nghe tiếng tút tút trong điện thoại, tinh thần tâm tư hơi ngẩn ngơ.

Thật ra mình rõ ràng có thể từ chối mà, nhưng, không có.

Cất lại trạng thái tinh thần, đi đến bộ phận ăn uống kêu món.

Kết quả, giờ này đầu bếp đều đã tan ca rồi, không có cách nào, chỉ có thể từ trong nhà bếp lấy một ít thực phẩm tươi ngon đi về phòng.

Thế nên…
Tự mình làm vậy! Dù sao tất cả công cụ nhà bếp trong phòng đều đầy đủ mọi thứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui