Bé Con Chú Không Thể Chờ


“Cô Hoàng Quyên, tôi chỉ muốn gặp Giám đốc Đông một chút, sao cô lại hoảng sợ như vậy?” Giọng nói của Kiều Quốc Thiên vang lên phía sau, nhưng đối với Tô Hoàng Quyên lại không khác gì âm thanh của ma quỷ.

Cô ta quay đầu liếc nhìn anh ta, trầm giọng nói: “Kiều Quốc Thiên anh đừng có quá đáng!” Kiều Quốc Thiên khẽ mỉm cười sau đó đã đến gần Tô Hoàng Quyên, rồi đột nhiên cúi người cách cô ta rất gần, gần đến mức hai chiếc mũi sắp sửa chạm vào nhau.

Tô Hoàng Quyên cảm thấy khó thở bất giác lùi lại một bước nhưng anh ta lại tiến gần hơn nữa.

Nụ cười mơ hồ của người đàn ông trước mắt không hề mang ý tốt.

“Tôi không hiểu lắm những lời này của cô Hoàng Quyên rồi, tôi đã làm chuyện gì quá đáng với cô vậy? Ô tôi nhớ ra rồi…chuyện tối qua…”
Kiều Quốc Thiên giống như nói chuyện một mình, tưởng chừng như dùng ánh mắt tán thưởng nhìn trên khuôn mặt lúc nào cũng không có biểu cảm đó của Tô Hoàng Quyên thoáng qua nét khó xử.

Một bên, sắc mặt Lâm Văn Đông cũng rất là khó coi.


Tại vì…

tránh.

Tay của Kiều Quốc Thiên, chụp hụp, ngượng ngùng lơ lửng giữa không trung.

“Cô Tô, đừng khẩn trương” Vẻ cười trên mặt anh ta càng sâu hơn: “Khăn lụa bị lệch rồi, tôi giúp cô chỉnh lại” Người đàn ông này!
Rõ ràng là đang trêu đùa cô ta!
Tô Hoàng Quyên cảm thấy mình giống như con kiến bị vứt trên đống lửa thiêu đốt vậy.

Còn anh ta, chính là ngọn lửa đó.

Lửa lớn lửa tắt, toàn do tâm trạng của anh ta khống chế.

Lúc nào chơi không thỏa thích nữa rồi, cũng có thể trực tiếp đốt chết cô ta đấy.

“Ông Kiều, khăn lụa của Hoàng Quyên để tôi chỉnh lại là được” Lâm Văn Đông dang tay để Tô Hoàng Quyên ra phía sau lưng mình, trong lòng đã vô cùng không sảng khoái, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nghề nghiệp: “Không biết ngài tìm tôi có việc gì, nếu là món ăn chỗ nào không hợp khẩu vị của ngài, ngài nói thẳng là được” Kiều Quốc Thiên liếc anh ta, ánh mắt lùi xuống, đến trên tay hai người đang nắm lấy nhau thật chặt.

Ánh mắt hơi sâu thẳm, có ánh sáng tối tăm của sự nguy hiểm lướt qua.

Tô Hoàng Quyên không rõ suy nghĩ của anh ta là gì, chỉ nghiêng mặt qua, xem như chưa từng phát giác ánh mắt đó của anh ta, có ý không ý, níu lấy đôi tay của Lâm Văn Đông càng thêm chặt.

“Ông Kiều?” Lâm Văn Đông không có nghe thấy trả lời, lại gọi thêm tiếng nữa.


Kiều Quốc Thiên sực tỉnh, nguy hiểm trong đáy máy dần dần trút đi, trên mặt giữ lại nét cười nhẹ, rất quyến rũ.

“Đừng nghe cô Tô ở trước mặt anh nói bậy bạ.

Trên sự thật, tôi đối với tài nấu nướng của anh rất tán thưởng, thật ra thì hôm nay có ý đặc biệt mời anh lên đây, là có một chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ” sa, Đừng nói Lâm Văn Đông, ngay cả Tô Hoàng Quyên cũng không rõ trong hồ lô của anh ta rốt cuộc bán thuốc gì đây.

Kiều Quốc Thiên chỉ vào nhà bếp: “Dạy tôi một món đồ ngọt đi.

Qua vài ngày bạn gái tôi sế qua đây, tôi hi vọng có thể tự tay làm cho cô ta ăn thử.

“Thì ra là vậy.

Hiếm khi ông Kiều có lòng như vậy, xem ra, ông Kiều nhất định rất yêu bạn gái của ngài”
“Giám đốc Lâm nói vui đấy.


Nếu đã là bạn gái rồi, không yêu cô ta, còn có thể yêu ai?”
“Giống nhân vật như ông Kiều đây, tôi tưởng rằng, ắt hẳn đa tình” Kiều Quốc Thiên cười như không cười, lời nói cũng là vừa thật vừa giả: “Phụ nữ bên ngoài, chẳng qua đều là gặp dịp mua vui thôi, không thể xem là Tô Hoàng Quyên đứng bên cạnh nghe hai người họ trò chuyện, không lời có thể xen vô.

Không biết thế nào nữa, nhưng lòng ngực cứ ngột ngạt, giống như một tảng đá lớn đè lại vậy, rất là khó chịu.

Cô ta buông ra Lâm Văn Đông, nói: “Hai người trò chuyện đi, tôi đi uống miếng nước” Rót nước, uống xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu vẫn còn đang vang vọng lại câu nói “gặp dịp mua vui” đó của Kiều Quốc Thiên.

Uống nước xong ra ngoài, Kiều Quốc Thiên quả nhiên theo Lâm Văn Đông ở trong nhà bếp.

Anh ta học rất nghiêm túc, vô cùng tỉ mỉ.

Có thể xem ra được, anh ta đối với cô Hoàng đó là thật sự rất để tâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui