Bối Bối thở dài, mặc dù trong lòng vẫn lo lắng cho anh nhưng anh không dám làm trái ý anh đưa thuốc cho anh rồi quay đi.
Khi bước tới cửa, Bối Bối không quên dặn dò: “Anh nhớ uống nhé.
Ông nội nói sẽ có ích” Anh nằm chặt thuốc trong tay, nó sẽ hữu ích? Nếu nó thực sự có ích, làm sao thị lực của anh càng ngày càng kém? Đôi khi, trước mắt chỉ có một màu đen mà thôi.
Anh lần mò về phía bếp, tầm nhìn càng ngày càng kém, anh chỉ có thể dựa vào tay để cảm nhận.
Anh tìm đến ấm thuốc ngày nào cũng dùng để sắc thuốc, chắt lấy nước, bắc lên bếp ga.
Nhưng anh lại cầm không vững, ấm thuốc lăn khỏi bếp vang lên tiếng ‘lạch cạch rồi rơi xuống đất.
Không gian yên tĩnh phút chốc vang lên tiếng động lớn, ấm thuốc vỡ tan tành, những mảnh vỡ văng tung tóe.
Cả căn bếp trở nên hỗn loạn.
Đôi mắt anh trở nên lạnh lẽo dứt khoát ném cả gói thuốc vào tường, thuốc trong đó bay ra tứ tung.
Anh chống tay lên chiếc bàn ăn đơn sơ trong bếp, hơi thở vô cùng khó nhọc.
Anh nhằm mắi lại, trên mặt lộ ra vẻ phiền muộn cùng đau đớn.
Anh cho rằng mình đã quen, hoặc là có thể dần dần quen với cuộc sống của một người tàn phế.
Nhưng…
“Cái đó chắc là của một đồng nghiệp khác, em mang trả lại cho người ra đi” Du Ánh Tuyết ‘Ồ’ một tiếng rồi ôm chăn đi ra ngoài.
Kết quả là sau một hồi hỏi han, chẳng người nào nhận hết, không hề biết cái chăn này của ai.
Du Ánh Tuyết lại chạy về đưa cho Kiều Minh Đức.
“Cái chăn này là của anh sao? Ai cũng nói không phải của họ” Kiều Minh Đức kêu một tiếng ‘ui chán ghét: “Em nghĩ chăn của anh sẽ là loại rẻ tiền này sao?” Thật vậy, chiếc chăn này không giống phong cách của Kiều Minh Đức nhưng không phải đây chính là chiếc chăn đắp trên người cô hôm đó sao?
“Đây là chăn anh đắp cho em mà.
Anh lấy từ đâu không lẽ anh cũng không biết”
“Đúng là anh giúp em đắp nhưng cái chăn này vốn dĩ đã ở trên người em.
Khi anh đi ngang qua, chiếc chăn đã tuột khỏi vai em, nên anh tiện tai.
Du Ánh Tuyết ngẩn ra, cô nhìn chằm chằm Kiều Minh Đức: “Anh n cái chăn này lúc anh tới đã thấy nó ở sẵn trên người em?” “Ừ, sao em hỏi vậy?” “Lúc anh bước ra, anh có thấy ai bên cạnh em không?”
“Không phải của em à?
“Không…không…” – Du Ánh Tuyết lắc đầu nguầy nguậy – “Không, tối hôm qua mình nhất định không phải nằm mơ… là thật.
Cô lẩm bẩm, quay người bước ra khỏi văn phòng, vừa hoang mang vừa kích động.
Kiều Minh Đức đuổi theo hỏi: “Du Ánh Tuyết, em có chuyện gì vậy?”
“Em xin nghỉ! Xin nghỉ dài hạn” Du Ánh Tuyết chỉ để lại một câu như vậy, rồi chạy đi, bộ dạng vô cùng gấp gáp Du Ánh Tuyết ôm theo chăn quay lại hòn đảo kia.
Chuyến đi trên thuyền kéo dài hơn hai giờ, sóng biển không liên tục vỗ vào mạn thuyền khiến cô cảm có chút choáng váng, nhưng tất cả không so được với kịch động trong lòng.
Nhưng cô cũng sợ hãi, sợ tất cả chỉ là tự mình lừa mình, một phen hy vọng chỉ đổi lại thất vọng.
“Xin lỗi, cho tôi hỏi, mọi người đã thấy người này trên đảo chưa”” – Du Ánh Tuyết đang cầm điện thoại hỏi mọi người về hình ảnh của anh ở khắp nơi.
Nhưng mọi người nhìn xong đều lắc đầu xua tay: “Không, tôi chưa từng thấy” Du Ánh Tuyết quay lại đây với hy vọng tràn trề vui mừng mà bây giờ chỉ thấy toàn thất vọng.
Trời sắp tối, cô vẫn không có ý định rời khỏi.
Cô luôn cảm thấy có lẽ anh ấy thực sự đang ở đây.
Cô ngồi xuống bên bờ biển cuộn mình trong chăn chiếc chăn hôm qua.
Nhắm mắt, cảm nhận từng đợt gió biển thổi qua, cô tưởng chừng trong hơi thở của biển tràn đầy hơi thở của anh ấy.
Phong Khang…
Anh đang ở đâu? Anh có khỏe không? Anh có nhớ em không?
“Dì à, dì còn chưa về sao?” – Một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên..