Chỉ có thể chứa anh ta.
Anh mặc vest đen, áo sơ mi trắng, trên tay cầm hoa, đi cùng là ba anh chàng đẹp trai, họ từng bước đi về phía Du Ánh Tuyết.
Kiêu Phong Khang dường như mang theo ánh bình minh trên người, chói mắt đến mức hầu như ai cũng không thể rời mắt.
Người đàn ông xuất sắc hoàn hảo này, từ nay về sau, là chồng của cô …
Sắp tới, họ sẽ có những em bé dễ thương…
Nghĩ đến tương lai tươi sáng, trong lòng Du Ánh Tuyết rất xúc động, ánh mắt không tự chủ được.
Mãi cho đến khi anh bước đến và ôm cô nghiêng người, cô mới hoàn hồn, vòng tay ôm lấy vai anh đầy âu yếm.
“Bà Khang, bà có nhớ tôi không?” Anh trầm giọng hỏi.
Cô cầm bông hoa và mỉm cười: “Em nhớ anh, em nghĩ về anh cả đêm” Không thể thành thật hơn được nữa và không hề dè dặt chút nào.
Anh hạnh phúc.
Trước mặt mọi người, anh cúi đầu, lưu luyến hôn lên môi nàng.
Tất cả mọi người đều vui vẻ vỗ tay và cổ vũ.
Mỗi nụ cười đều chứa đầy những lời chúc phúc.
Du Ánh Tuyết hài lòng.
Nhìn quanh, nhưng không thấy bà cụ.
“Chú cũng đừng tìm, hôm nay bà cụ sẽ không đến” Trân Ngọc Vân biết anh đang tìm bà cụ nên nói Kiêu Phong Khang không nói, mà là khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn luôn bình tính.
Trân Ngọc Vân có thể thấy được lòng anh khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Kết hôn không phải là chuyện nhỏ.
Bà cụ là mẹ sinh ra anh.
Từ nhỏ, bà đã yêu anh rất nhiều.
“Kỳ thật, bà cụ không tới cũng không có gì là không tốt, chú muốn cưới Du Ánh Tuyết, thì đã biết trước bà cụ sẽ không đồng ý rồi.
Bà cụ không đến, thì dù sao Du Ánh Tuyết cũng thoải mái hơn.
Còn nếu bà ấy đến rồi, chú và Du Ánh Tuyết thấy rồi cũng không vui.
Nếu đã vậy, đợi sau hôn lễ đi gặp bà cụ cũng được.” Trân Ngọc Vân nhẹ nhàng nói, rõ ràng là rất có lý.
Kiêu Phong Khang cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, anh nói: “Em hiểu rồi.” Trần Ngọc Vân liếc nhìn bên ngoài: “Chú đi tiếp khách đi, chị đi xem cô dâu xem, đấn lâu rồi mà chưa thấy cô ấy”
“Vâng.” Tất cả các khách mời và giới truyên thông đã lần lượt tiến vào địa điểm, và chỉ còn chưa đầy hai phút nữa là tàu du lịch rời cảng.
“Chuẩn bị rời cảng!” Người thủy thủ thổi một tiếng còi lớn để chuẩn bị, và mọi người đã có mặt đấy đủ.
“Đợi đất” Ngay sau đó, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Nhân viên phụ trách đón khách lập tức cung kính cúi đầu cười: “Xin chào quý khách, mời quý khách cho xem thư mới.
“Tôi không có thư mời.” Tô Hoàng Quyên mặc lễ phục trước kia của mình, trên tay cầm túi xách, cao ngạo đứng trên giày cao gót: “Tôi là người nhà họ Kiều, không cần thư mời nữa” Các nhân viên tiếp đón nhìn nhau, sau đó xin lỗi: “Tôi xin lỗi, cô này, người thân và bạn bè của chú rể đã đi vào.
Chúng tôi không nhận được bất kỳ thông báo từ các thành viên khác trong gia đình.
Vì vậy… Tôi xin lỗi: Tô Hoàng Quyên cau mày, nhìn họ một cách dữ tợn rồi giẫm lên giày cao gót để xông vào..