Bé Con Chú Không Thể Chờ


“Chú ba, chú phải suy nghĩ kỹ lại, lỡ như cháu…
“Không có lỡ như, cũng không được phép có lỡ như!” Kiều Phong Khang cắt đứt lời nói của anh ta, liếc nhìn anh ta một cái thật sâu: “Cháu cũng không còn nhỏ nữa, sớm muộn gì gánh nặng cũng này là của cháu.

Cho dù nặng bao nhiêu, cháu cũng phải đứng thẳng lưng mà gánh!”
“Còn chú, chú ba?”
“Chú?” Ánh mắt Kiều Phong Khang hơi trầm xuống, đáp xuống chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, sau đó ngẩng đầu nhướng mày: “Nỗ lực giữ gìn giống nòi với thím cậu.

Đáp án này có thỏa đáng không?
Môi của Kiều Minh Đức khế giật.

Rốt cuộc cần phải nỗ lực bao nhiêu? Nỗ lực đến cả chức chủ tịch cũng không cần!
Vậy mới nói.

Vấn đề này vốn đã được định sẵn, không có chỗ cho anh ta có thêm ý kiến?
“Vậy được! Chúc chú và thím sớm có một đứa con trai! Nhất định phải mập mạp lớn lên! Đến lúc cháu bằng tuổi chú ba bây giờ thì cháu có thể bóc lột nó rồi!
Việc đó sẽ nhanh đến thôi!
“Được rồi, việc này cứ quyết định thế đi.

Sắp tới sẽ thông báo cho các cổ đông, cháu về đi” Kiều Phong Khang không nói nhiều nữa, vội khoát tay.


Rõ ràng là không có chỗ cho sự thay đổi trong vấn đề này, chú ba đã quyết định, thì mười con trâu cũng không thể lay chuyển.

Kiều Minh Đức chỉ có thể thừa nhận số phận của mình, không cần làm những cuộc đấu tranh không cần thiết nữa.

Anh ta uống một hợp rượu vang mà hơi mơ màng rồi: “Tạm biệt chú ba, không làm phiền chú thím duy trì giống nòi nữa.” Kiều Phong Khang nhìn anh ta rời đi, nhếch môi cười nhẹ.

Rất tốt!
Sau một thời gian, khi tình hình ổn định, anh có thể ngồi lại thư giãn và chỉ lo những việc nhỏ nhặt.

Không hiểu sao anh đã về được mấy ngày, nhưng Du Ánh Tuyết vẫn khá bất an.

Có lẽ là lần cuối cùng đó, nó thực sự làm cô sợ hãi.

Cô vẫn gặp ác mộng lặp đi lặp lại.

Khi anh mở cửa bước vào, cô đang ngủ trên giường một mình, mồ hôi lạnh lại toát ra.

Lông mày cô nhíu chặt, trông rất đau.


Cả hai tay vung vẩy lung tung trong không trung, như muốn bắt lấy một thứ gì đó, nhưng nét buồn trên khuôn mặt cô cũng hiện rõ rằng cô không thể bắt được…
Tim Kiều Phong Khang thắt lại.

Anh bước qua: “Ánh Tuyết, tỉnh lại đit” Anh nửa quỳ trên giường, một tay ôm lấy bàn tay đang vung vẩy của cô, còn tay kia thì vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Cô chợt tỉnh giấc.

Đôi mi dài mỏng manh run lên như cánh bướm, chậm rãi mở ra, nhìn thấy anh, không biết vì sao, chóp mũi bỗng nhiên cay cay.

Trong lòng cô vẫn không yên.

Kiều Phong Khang thở dài, đau lòng bế cô ra khỏi chăn bông, để cô dựa vào ngực anh.

Anh nửa dựa vào đầu giường, thoải mái vỗ lưng cô: “Không sao, không Sao, đừng sợ…” Anh kiên nhẫn dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ.

Anh hôn lên đỉnh đầu cô, xin lỗi cô, trong đầy áy náy: “Đáng lẽ anh không nên giấu em lâu như vậy, anh nên gi quyết những chuyện này sớm hơn rồi trở về sớm…” “Không trách anh..” Cô lắc đầu nguầy nguậy, ép mặt vào giữa cổ anh.

Có vẻ như đây là cách để cô cảm thấy an toàn.

Chỉ cần anh quay lại, quay lại là tốt Chỉ là, vừa rồi, giấc mộng của cô quá đáng sợ!
Trong giấc mơ của cô, tất cả chỉ có máu và máu…
Cô khàn khàn gọi tên anh, dưới làn sương mù mịt mờ, cô đập phá tìm kiếm anh.

Nhưng….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui