Anh đã đóng tập tài liệu lại một cách nhanh chóng.
Lý Thanh ho mấy tiếng liền, cuối cùng nói: “Kiểm sát viên Vương đến rồi”
Không có bất thường gì trên gương mặt của Kiều Phong Khang, như thể anh đã đoán được rằng anh ta sẽ đến: “Cho họ vào”
“Nhưng… họ trông rất đe dọa.
Tôi sợ.”
Lý Thanh còn chưa lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa.
Sau đó, cánh cửa mở ra mà không cần được sự đồng ý.
Kiểm sát viên Vương dẫn theo ai đó và đứng ngoài cửa.
Kiều Phong Khang nhướng mắt nhìn về phía cửa.
“Xin lỗi, anh Khang, chúng tôi phát hiện hồ sơ của anh có vấn đề gì đó, e rằng, anh phải đi theo chúng tôi để hợp tác điều tra”
Lý Thanh cau mày, “Kiểm sát viên Vương, quá trình kiểm tra của các anh có sai sót gì không?”
“Chúng tôi không chỉ nghi ngờ rằng anh biển thủ công quỹ làm thâm hụt công quỹ, chúng tôi còn nghi ngờ rằng anh có các giao dịch bất hợp pháp hoặc thậm chí hối lộ.
Tôi tin rằng Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật sẽ sớm điều tra việc này.”
“Giao dịch phi pháp? Hối lộ?” Lý Thanh nhịn không được.
“Kiểm sát viên Vương, các anh đã kiểm tra rõ ràng rồi.
Đừng vu khống người tốt!”
“Cô yên tâm đi, nếu chỉ là tố cáo sai sự thật, chủ tịch Khang nhất định sẽ không sao cả” Người bên kia nhìn Kiều Phong Khang rồi nói lời xin lỗi.
Khác với Lý Thanh, đương sự Kiều Phong Khang vẫn bình tĩnh và điềm đạm.
Không có giải thích, cũng không có tranh cãi, anh chỉ chậm rãi đứng dậy, đút hai tay vào túi và đứng yên trước mặt kiểm sát viên Vương.
Anh nặng nề nhìn anh ta, ánh mắt quá chăm chú khiến người đối diện không khỏi thót tim.
“Đó chỉ là một cuộc điều tra.
Những cáo buộc này vẫn chưa được xác định, vì vậy đừng lo lắng quá” Kiều Phong Khang trấn an Lý Thanh.
Lý Thanh vừa muốn nói gì đó, thì một tiếng giễu cợt vang lên: “Thật sự là vẫn chưa rõ sao? Anh ba, lúc trước em có nói muốn mời anh dùng bữa cơm ngon.
Thật đáng tiếc hiện tại xem ra … Có vẻ như cơ hội mời anh đã không còn nữa.”
Kiều Quốc Thiên đứng ở cửa, dùng ánh mắt của kẻ chiến thắng khiêu khích anh.
Và sau lưng anh ta, vẫn có Nghiêm Danh Sơn.
Nghiêm Danh Sơn luôn đứng ngây ra đó, không nói gì, và chưa từng đáp lại ánh mắt của bất kì ai trong số họ.
Kiều Quốc Thiên đang tận hưởng cảm giác chiến thắng, và tiếp tục: “Tuy nhiên, đừng lo lắng, khi anh ở trong tù, em sẽ đích thân đưa đồ ăn cho anh.
Nếu anh muốn ăn món ngon nào, em sẽ cố gắng đưa vào.
Cũng coi như là tình nghĩa anh em.”
Với thái độ kiêu ngạo của anh ta, Lý Thanh tức giận suýt chút nữa xông lên.
Đặc biệt, Nghiêm Danh Sơn vẫn đang đứng sau lưng anh ta.
Cô chịu không nổi, muốn nói gì đó, nhưng Kiều Phong Khang lại giơ tay ngăn cản.
“Thư kí Thanh, đi làm việc của cô đi, không có việc gì liên quan đến cô ở đây”
“Nhưng…”
Anh ra hiệu, Lý Thanh không nói gì, và bước ra ngoài.
Trước khi rời đi, cô hằn học liếc nhìn Nghiêm Danh Sơn.
“Chủ tịch Khang, chúng ta đi thôi.” Kiểm sát viên Vương thúc giục.
Kiều Phong Khang bước ra ngoài, khi đi ngang qua Kiều Quốc Thiên, bước chân của anh đột nhiên dừng lại.
Anh liếc xéo rồi vỗ vai anh ta: “Tận hưởng cái cảm giác đứng trên cao tốt hơn nhiều so với lúc ở dưới nhún nhường trước đây nhỉ.
Tuy nhiên, bất cứ lúc nào cũng phải nhớ, càng trèo cao càng ngã đau.
Đừng quên đấy”
Lời nói rất có ý nghĩa.
Rõ ràng là kẻ thua cuộc, nhưng bây giờ không tỏ ra thất bại thảm hại.
Sự bình tĩnh và bản lĩnh đó, ngược lại vẫn khiến người ta muốn ngước nhìn.
Ánh mắt của kiều Quốc Thiên hờ hãng, nhìn chằm chằm vào anh trong mười giây.
Nhưng, rốt cuộc…
Anh ta cười nhạt, nói: “Câu nói đó, tôi không đơn thuần chỉ nhớ thôi đâu, anh ba bây giờ đang chết giấy nhưng vẫn nhắc nhở tôi!”
Kiều Phong Khang không nói gì, lúc đi ngang qua, anh nhìn lại đầy ẩn ý, khiển Kiều Quốc Thiên có chút bất an..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...