Kiều Phong Khang đưa Lăng Ái Xuyên ra ngoài cửa.
Lăng Ái Xuyên mở cửa xe, trước khi ngồi vào xe, cô nói: “Lần sau chúng ta lại hẹn gặp nhau nhé.
Mặc dù tôi rất hy vọng có thể chữa khỏi cho anh, nhưng dù gì đi chăng nữa, tôi càng mong rằng người có thể chữa khỏi anh là cô ấy”
Anh vẫn im lặng nhìn Lăng Ái Xuyên rời đi.
Trên thực tế, anh mới là người mong muốn điều đó nhất, đồng thời cũng là người biết rõ nhất, trừ cô bé kia, không còn bất cứ kẻ nào có thể chữa khỏi anh.
Anh tìm Lăng Ái Xuyên chẳng qua chỉ là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng mà thôi.
Trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, gần đến mùa xuân, đội ngũ của Trịnh Thanh Vy không có thêm bất cứ tin tức nào về Kiều Phong Khang.
Susan đã gọi điện cho Nghiêm Danh Sơn một tháng mấy lần, nhưng kết quả đều không vui vẻ cho lắm.
Nói đúng ra thì Du Ánh Tuyết không phải là người của dự án này, cho nên dự án này cũng chẳng ảnh hưởng đến cô là bao.
Cô vẫn bận rộn cắm đầu làm việc của mình.
Nhưng… Không hiểu sao, trái tim cô như bị đánh mất ở ngày nào đó.
Thân thể cô trống rỗng, ngay cả Hà Cảng cũng trở nên không bình thường…
Cô cảm thấy mình đã biến thành cái xác không hồn, đi lang thang trong thành phố này không có mục tiêu, không có phương hướng…
Thỉnh thoảng cô sẽ nhớ lại lời nói “Ghen” của giám đốc khách sạn hôm đó, đến bây giờ, cô càng tin rằng đó chỉ là phỏng đoán của giám đốc khách sạn mà thôi.
Có lẽ từ nay về sau, họ sẽ không còn bất cứ quan hệ gì nữa.
Lần gặp mặt ngắn ngủi hôm đó tựa như giấc mơ, như bong bóng xà phòng tuyệt đẹp.
Mà bây giờ, cô nên tỉnh mộng, bong bóng xà phòng cũng đã vỡ…
Một ngày nào đó…
“Du Ánh Tuyết, tối nay tôi hẹn đám Susan cùng đi Phong Lan Quán, cô cũng đi cùng đi” Tần Nguyên ngồi trên ghế đẩy, trực tiếp trượt lại đây mời.
Du Ánh Tuyết vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nói: “Chẳng phải gần đây các anh đang rất bận sao? Vẫn rảnh ra ngoài chơi à?”
“Làm việc phải đi đôi với nghỉ ngơi chứ.
Cô cũng bận tối mày tối mặt đấy còn gì? Cô nhìn lại bản thân mình đi, càng ngày càng gầy, cứ tiếp tục sụt cân như thế thì cô sẽ chỉ còn lại bộ xương thôi đấy” Tần Nguyên rất lo lắng cho tình trạng của cô.
Hơn một tháng nay, mỗi ngày cô đều đến công ty từ sáng sớm, tối khuya mới về nhà, chăm chỉ đến mức bất thường.
“Thời nay người ta đều thích con gái gầy gò mà, đúng không?
Tần Nguyên bất đắc dĩ: “Khỏe mạnh mới là đẹp nhất.
Lạc đề rồi… Chúng ta quay lại chuyện tối nay đi.”
“Các anh đi chơi đi, tôi còn bận chuyện khác nên không đi đâu? Du Ánh Tuyết từ chối.
Bởi vì sau một hồi náo nhiệt, trở về khách sạn, cô sẽ bị nỗi cô đơn lớn hơn nuốt chửng.
Cảm giác đó vô cùng tồi tệ, cô thà rằng vẫn luôn gặm nhấm nỗi cô đơn.
“Vậy à?” Tần Nguyên rất tiếc hận, định nói gì đó nhưng cứ chần chờ.
Ép buộc Du Ánh Tuyết không phải là chuyện anh ta muốn làm.
“Bất kể còn bao nhiêu công việc thì tối nay cũng nên tranh thủ thời gian, ra ngoài thả lỏng với mọi người đi” Ngay khi anh ta đang rối rắm không biết làm sao thì giọng nói của Trịnh Thanh Vy vang lên.
Du Ánh Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu.
Trịnh Thanh Vy khoác tay lên vai cô: “Em quên hôm nay là ngày gì rồi à?”
Tần Nguyên thở dài: “Du Ánh Tuyết, hôm nay là sinh nhật của cô”
Trịnh Thanh Vy cạn lời: “Em sống kiểu gì vậy hả? Em còn suy nghĩ chuyện gì khác ngoài công việc không? Ngay cả sinh nhật của mình mà cũng không nhớ à?”
Du Ánh Tuyết vẫn còn hoảng hốt.
Thì ra kể từ ngày mai, cô sẽ chính thức bước vào tuổi 23, chân chính rời khỏi tuổi 22.
Thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức gần như tàn nhẫn.
Nhưng tới tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ từng có một người nói với cô rằng…
“Ánh Tuyết, ngày sinh nhật 22 tuổi của em cũng là ngày chúng ta đi đăng ký kết hôn”
Anh kiên định và cố chấp đến thế.
“Ánh Tuyết, mau lớn lên đi, đừng để tôi chờ quá lâu”
Anh thâm tình và vội vã đến thế.
Đến tận bây giờ, từng lời nói của anh vẫn còn rõ ràng bên tai, thậm chí cô vẫn còn nhớ rõ tâm trạng, vẻ mặt khi ấy.
Bây giờ cô đã trưởng thành, nhưng giữa họ… Không thể trở về như ngày xưa được nữa…
Không có ai sẽ vẫn luôn đứng tại chỗ chờ bạn.
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy xót xa.
“Dự Ánh Tuyết?” Thấy vẻ mặt cô thay đổi liên tục, Trịnh Thanh Vy vỗ vai cô, mãi đến đến khi cô đã hoàn hồn, cô ta vẫn còn tò mò nhìn cô: “Em sao vậy?”
“… Không sao đâu” Du Ánh Tuyết vén tóc bên tai, ẩn giấu cảm xúc của mình, ra vẻ thoải mái cười: “Vậy thì tối nay em mời, mọi người đều đi đi.
Chị Vy, chị cũng đi nhé”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...