Bé Con Chú Không Thể Chờ


Du Ánh Tuyết lúc này bị nhìn đến mức có chút mất tự nhiên.

Đôi mắt anh ta vừa nãy cảnh giác, chứa vẻ khôn khéo và cẩn thận trong công việc, nhưng lần này…
Hoàn toàn khác với vừa rồi.

“Anh An, trên người tôi có gì không ổn sao?” Du Ánh Tuyết cười nhẹ, bình tĩnh kéo tay lại.

“Ồ, không? Người bên kia nhanh chóng điều chỉnh lại, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác: “Thế này đi, nếu Vivian không tới, tôi nghĩ tôi không thể quyết được.

Hay là, cô Ánh Tuyết nói chuyện trực tiếp với chủ tịch của chúng tôi?”
Du Ánh Tuyết bất ngờ.

Có phần không thể tin được.

Theo bản năng trao đổi ánh mắt với luật sư.

Bên kia cũng không thể tin được.

Phải biết, người kia luôn đứng sau, đừng nói người ngoài như bọn họ, thậm chí cả nhân viên nội bộ chưa chắc đã từng thấy.

Bây giờ, Trần Quốc An đột nhiên quyết định như vậy, quả thực rất đáng ngờ.

Trong lòng Du Ánh Tuyết thầm suy đoán đối phương muốn làm gì, phản ứng bình thường phải đuổi cô ra ngoài mới đúng, sao lại đưa cô đi gặp sếp của anh ta.


“Ánh Tuyết, đồng ý với anh ta, chúng ta sẽ nói chuyện trực tiếp với tổng giám đốc! Đây là cơ hội tốt để chúng ta giành được nhiều cơ hội hợp tác hơn sau này!”
Trên điện thoại, Trịnh Thanh Vy gửi một tin nhắn đến.

Du Ánh Tuyết tin vào phán đoán Trịnh Thanh Vy.

Lập tức đưa ra quyết định: “Vậy thì phiền anh An sắp xếp”

chúng tôi, cô có thể đi bất cứ lúc nào cô muốn.”
Đối phương đã nói vậy.

Vốn là bọn họ thất lễ trước, cho nên Du Ánh Tuyết đương nhiên không từ chối.

“Vậy thì phiền anh An”
Trong phòng khách sạn.

Du Ánh Tuyết cởi giày cao gót, pha cho mình một tách cà phê, cô gục xuống ghế sô pha, mệt không chịu nổi.

Sau khi tốt nghiệp ở New York, cô đến Hà Cảng.

So với thời gian thực tập New York, sáu tháng ở Hà Cảng không hề dễ dàng chút nào, ngược lại, công việc còn căng thẳng và dày đặc hơn.

Nhưng mà, những ngày như vậy khiến cô cảm thấy mãn nguyện.


Cô luôn nghĩ, lúc ở Hoa Kỳ nếu cô không gặp Trịnh Thanh Vy, bây giờ sẽ biến thành cái dạng gì?
Lúc đó Trịnh Thanh Vy mới sinh con, sống một mình ở Mỹ.

Vừa đúng lúc cô ta thuê người trông trẻ trông con vào ban đêm, yêu cầu duy nhất là người Việt Nam khỏe mạnh, Du Ánh Tuyết đáp ứng đủ điều kiện.

Lúc đến biệt thự nơi cô ta ở, hai người vừa bất ngờ vừa vui mừng.

Duyên phận luôn kỳ diệu thế đó.

Kể từ ngày đó, cuộc sống của Du Ánh Tuyết ở nước ngoài đã thực sự cải thiện, ít nhất là không quá cô đơn nữa.

Bánh Nếp, con của Trịnh Thanh Vy vô cùng dễ thương.

Có công việc, từ đi làm thêm biến thành thực tập; từ ngành phục vụ đơn giản nhất đến ngành tài chính.

Còn nữa, Trịnh Thanh Vy vừa là người nhà, lại là cấp trên.

Nhưng…
Cả hai người đều giống nhau – với chuyện tình cảm, trống rỗng.

Du Ánh Tuyết từ từ mở mắt, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Phùng Linh Nhi đến Hà Cảng chơi vài lần, luôn hỏi khi nào cô quay lại thành phố An Lập, nhưng cô không trả lời được.

Mấy năm gần đây, rất nhiều cơ hội trong công ty liên quan đến thành phố An Lập, nhưng đều không đến phiên cô tham gia.

Vì vậy, hành trình trở lại thành phố An Lập của cô cũng bị đẩy lùi.

Cô nghĩ…
Nếu có cơ hội làm việc, cô sẽ quay trở lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui