Những tin tức sáng nay rất quan trọng, biết được Kiều Quốc Thiên ra ngoài, anh ta đương nhiên không dám lơ là, liền lái xe theo sau.
Kiều Vân Như căng cứng cả người, trái tim như nhảy lên cổ họng.
Bà ta lo lắng nhìn Tiêu Phượng Thanh.
Nhưng nhìn sắc mặt của anh càng ngày càng lạnh đi, bà ta chỉ cảm thấy sởn cả tóc gáy.
Lặng lẽ lùi lại, cố gắng lẩn trốn.
Kiều Nam Thành đứng sau lưng bà, bị bà lùi đến đập vào ngực ông ta, nhìn vẻ mặt sợ hãi của bà ta, lại không hiểu hỏi: “Sao vậy?”
“Không… không có gì.
Em sẽ vào bếp.”
Kiều Vân Nhung theo bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng, vừa mới bước được một bước, cổ tay đột nhiên bị tóm từ phía sau.
Ngay sau đó, cả người bị ném thẳng vào bức tường phía sau.
Trán đập vào tường nặng nề, vang lên một tiếng giòn tan, Kiều Vân Nhung chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Đưa tay lên sờ, trên trán chảy ra một vệt máu.
Sắc đỏ chói mắt khiến bà ta hoảng sợ.
Quay người lại, dùng lưng dựa vào tường để chống đỡ, hai tay sợ hãi quà quàng phía sau: “Phong Khang, em bình tĩnh…”
“Các người rốt cuộc đã làm gì cô ấy?”
Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Anh giống như satan từ địa ngục bước ra vậy, cả người bị bao bảo khí lạnh, vẻ mặt hung dữ nguy hiểm.
Kiều Vân Nhung sợ hãi run lên, lại thở gấp.
Kiều Nam Thành thấy vậy liền bước lên một bước, cản anh lại: “Phong Khang, em làm gì thế?”
“Có phải anh cùng một giuộc với bọn họ không?” Kiều Phong Khang chuyển qua Kiều Nam Thành.
Kiều Nam Thành bối rối: “Em đang nói gì vậy?”
“Nếu như anh và bọn họ không phải cùng một bọn, thì tránh ra!” Ánh mắt anh lại chuyển hướng về phía Kiều Vân Nhung, dường như muốn giết chết bà ta vậy.
Đẩy ra Kiều Nam Thành, bước lên trước, đến gần Kiều Vân Nhung.
Bàn tay nắm lại, siết chặt một cách mãnh liệt.
“A!”
Kiều Vân Nhung sợ tới mức hai chân mềm nhũn, hét lên một tiếng.
Chỉ nghe “rắc” một tiếng, âm thanh xương gãy vang lên.
Nắm đấm của anh ta rơi mạnh vào tường.
Chỉ cách mặt bà ta vài milimet.
Kiều Vân Nhung sợ tới mức nhắm mắt lại, toàn thân phát run.
Vừa rồi chỉ cần anh lệch đi một chút, xương sọ của bà ta nhất định sẽ vỡ thành nhiều mảnh…
“Chị, Kiều Quốc Thiên, còn cả bà cụ… Các người… giỏi lắm…” Anh nói, như thể chứa đựng một thứ tình cảm phức tạp, khiến giọng nói của anh có phần thay đổi: “Các người lại dám cấu kết với người ngoài, đối phó với tôi, bày kế Du Ánh Tuyết! Các người… khốn kiếp!”
Nghiến răng nghiến lợi.
Không biết vì giận hay quá buồn mà giọng anh run run.
Trong mắt trở nên lãnh đạm lạ thường.
Kiều Nam Thành rất bối rối, và không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nghe anh nói, Kiều Vân Nhung cũng có điểm hối hận, nước mắt chảy xuống: “Phong Khang, chị không phải cố ý..”
Bà ta muốn nắm lấy tay Kiều Phong Khang, nhưng anh đã đẩy bà ta ra, lạnh lùng và thờ ơ.
Không dám ở lại nữa, quay người bước ra ngoài.
Nghiêm Danh Sơn lái xe.
Một đường, lao vùn vụt.
Vẻ mặt anh tiêu điều, làm cho Nghiêm Danh Sơn cảm thấy sợ hãi.
Ngón tay, vuốt qua album ảnh trên ipad.
Những bức ảnh đó khiến mắt anh đỏ hoe..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...