Cô ta biết, mình là phụ nữ, cho nên cần phải rụt rè một chút.
Nhưng mà.
Đối mặt với người đàn ông này, cô chỉ muốn vứt hết những cái thứ đó đi!
Vì anh, ngay cả lòng tự tôn cô ta cũng không cần.
Đầu lưỡi nóng ướt, mê luyến lướt trên xương quai xanh của anh, một đường hôn xuống, rồi lại lên cằm, lại trăn trở.
“Phong Khang, em yêu anh.
thật sự rất yêu anh.”
Cô ta thở gấp, khẽ ngâm ngã, lúc nói lời tâm tình, ngay cả hốc mắt cũng bắt đầu ẩm ướt.
Thật lòng yêu một người, đúng là đau khổ.
“Đừng trách em và Kiều Quốc Thiên, em chỉ muốn tìm hình bóng anh trên người anh ta mà thôi..” Cô ta không kìm lòng được ôm lấy gương mặt mê người của anh, hai mắt bùng lên ngọn lửa cuồng nhiệt: “Em thề, chỉ cần anh muốn, sau này.
em sẽ không tiếp tục qua lại với anh ta nữa…” “..” Người đàn ông hừ một tiếng, mắt không mở, đầu mũi hít hà.
Chỉ cảm thấy một mùi nước hoa nồng đậm.
Là Ánh Tuyết à? Không.
Cô bé của anh hầu như không dùng nước hoa, với lại, cho dù có trường hợp cần dùng, cô cũng sẽ chọn loại ít mùi, tươi mát tự nhiên.
Thật.
thật muốn hôn anh.
Nằm mơ cũng muốn.
Thế nhưng.
“….Cô là ai?”
Môi còn chưa kịp chạm vào, cổ tay đột nhiên bị tóm lấy, anh mê mang hỏi một câu, ngay cả mắt cũng không mở ra.
Lông mày nhíu chặt, không kiên nhẫn, giọng nói kia càng thêm chất vấn.
Tô Hoàng Quyên cả kinh, đừng nói là tiếp tục hôn, ngay cả hô hấp cũng như ngừng lại.
Anh.
tỉnh rồi?
“Cô không phải Ánh Nguyệt!” Anh lại nói một câu, giọng điệu rất kém.
Nghe hai chữ “Ánh Nguyệt” kia, Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy như bị và một phát.
Đau nhức, bỏng rát.
Nỗi đau lan tràn trong cơ thể.
Cảm xúc đột nhiên bị kích động.
“Đúng, em không phải Du Ánh Tuyết! Phong Khang, em là Hoàng Quyên, Tô Hoàng Quyên đã yêu anh rất lâu rất lâu rồi…”
Đầu, đau đến kịch liệt.
Ngón tay dài ấn ấn huyệt thái dương, anh chậm rãi mở mắt ra.
Mặt của cô gái kia dường như thành ba, bốn, vô số cái, cứ quơ tới quơi lui trước mặt anh.
Tô Hoàng Quyên.
Anh không rõ lắm.
Anh chỉ biết, người phụ nữ này không phải Du Ánh Tuyết! Không phải Ánh Tuyết của anh!
“Đi ra!” Đáng ghét.
Anh giơ tay đẩy người phụ nữ đang ngồi trên chân mình ra.
Tô Hoàng Quyên bất ngờ, cả người bị anh đẩy khỏi, không còn hơi ấm của người đàn ông nữa, gió thu thổi tới làm cô ta lạnh buốt.
Lại nhìn anh.
Anh lảo đảo, vịn thành ghế đứng dậy.
Tô Hoàng Quyên chưa từ bỏ ý định, cô ta cắn môi, lần nữa đi qua, hai tay ôm lấy eo của anh: “Phong Khang, chúng ta ở cùng với nhau, được không? Em không quan tâm anh có yêu em hay không, không quan tâm anh muốn cạnh người nào, dù cho.
chúng ta chỉ có một đêm, em cũng thỏa mãn rồi.”.