Bé Con Chú Không Thể Chờ


Kiều Phong Khang lắc đầu, anh không hề kinh ngạc.

Không cần nghĩ là biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là lúc trẻ không ly hôn, đến tuổi này rồi còn giày vò gì nữa?
Huống chi.

Ngay cả Lâm Vân Thanh cũng đã trở về với cát bụi.

“Có phải là em biết gì không?” Kiều Nam Thành hỏi.

“Không.

Trước giờ ông cụ không có nói với em chuyện này.

Hơn nữa gần đây em cũng chưa về nhà cũ”
Sau khi nói chuyện với bà cụ hôm đó thì Kiều Phong Khang chưa về lần nào.

“Sau khi ông cụ và bà cụ nói chuyện ly hôn thì bà cụ đã chuyển khỏi nhà cũ.

Lúc trước chị cả cũng nói với anh là sức khỏe của bà cụ không được tốt, bây giờ chị ấy và Quốc Thiên đã qua đó.”
Kiều Phong Khang nghe thế thì nhíu mày.


Trước kia sức khỏe của bà cụ vốn yếu, bây giờ ông cụ lại đưa ra chuyện ly hôn.

Bà ấy lại rất cao ngạo, chỉ sợ là khó thể chịu đựng được.

“Khám chưa? Bác sĩ nói sao?”
Kiều Nam Thành thở dài: “Không tốt lắm.

dù sao cũng lớn tuổi rồi.”
“…”Kiều Phong Khang im lặng, anh không nói thêm gì nữa.

Anh hai đã chạy vội về từ nước Mỹ thì có thể thấy tình trạng của bà cụ xấu đến đâu.

Kiều Nam Thành liếc anh một cái: “Anh nghe nói là chuyện của Du Ảnh Tuyết mà em đã cãi nhau với bà cụ.

Nhưng bây giờ là lúc đặc biệt, em đừng nói gì chọc giận bà ấy”
“.

Em biết rồi.”
Sau khi im lặng một lúc lâu thì Kiều Phong Khang mới trả lời ông ta.

Xe đi thẳng ra vùng ngoại thành.

Chỗ ở của bà cụ phải đi qua cầu vượt, cách nội thành rất xa.


Trời cũng dần dần chuyển tối.

Chung quanh không còn tấp nập, không còn ngựa xe như nước, cũng chẳng còn sự sáng chói của thành thị.

Chỉ còn lại một sự yên bình.

Xe dần dần tiến vào một sân vườn độc lập.

Kiều Phong Khang nhìn đồng hồ, bây giờ đã qua bảy giờ tối, anh định lấy điện thoại ra gọi cho Du Ánh Tuyết nói cô đừng chờ anh.

Nhưng khi lấy điện thoại ra thì thấy “Không tín hiệu, anh nhíu mày.

Anh hạ cửa sổ xuống rồi đưa điện thoại ra ngoài, vẫn là ‘Không tín hiệu.

“Đừng tìm nữa, ở đây chẳng có tháp tín hiệu đầu”
“Trong nhà có máy riêng không?”
Kiều Nam Thành lắc đầu: “Không, trước kia chẳng có ai ở, không kịp lắm, em cũng biết mà.”


Kiều Vân Nhung nhìn hai người rồi vội vàng đứng dậy: “Phong Khang, đừng có nói thế làm tổn thương người ta.

Hoàng Quyên tới đây, xem đây là nhà mình là được.”
“Đúng rồi, nơi này là sản nghiệp của nhà họ Kiều, chúng tôi bạn cũng là chuyện của nhà họ Kiều.

Cô Tô đây là người ngoài thì đứng đây không phù hợp lắm” Kiều Phong Khang nhìn về phía Kiều Quốc Thiên: “Nếu không thì để thằng tư đưa cô về.”
Kiều Quốc Thiên bị nhắc tới thì giật mình, Tô Hoàng Quyên thì hoảng hốt.

Cô ta chột dạ.

Cô ta đứng nép vào một bên, không dám nhìn Kiều Phong Khang..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui