Có cha mẹ chồng tốt, có một người chồng yêu thương và một đứa con đáng yêu… Là hạnh phúc được thêm vào hạnh phúc…
Thế thì… Cô và Kiều Phong Khang…
Nếu có một ngày nào đó hai người kết hôn với nhau thì chỉ là đau thương thêm vào đau xót thôi…
Tay cô nhẹ nhàng đặt lên bụng, run rẩy dữ dội.
Dù bây giờ cô vẫn chưa cảm nhận được sự tồn tại của đứa bé này, nhưng phải làm sao bây giờ? Chỉ nghĩ đến việc mình phải xóa bỏ đứa bé này thôi cô đã đau tan nát cõi lòng rồi…”
“Cô Ánh Tuyết! Cuối cùng cũng tìm được cô rồi! Tôi hỏi biết bao nhiêu y tá mới biết cô đến khoa sản!”
Đang suy nghĩ miên man thì tiếng bước chân vội vã chợt vang lên, nghe thấy tiếng hét gọi tên mình cô bèn ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy vẻ mặt nặng về và vội vàng của ý tá thì tim cô chợt giật thót.
Móng tay đâm sâu vào da thịt.
Cô không dám nghe những lời cô ấy định nói.
Nhưng… Cái gì đến vẫn phải đến.
“Cô Ánh Tuyết, tình hình mẹ cô đang nguy kịch rồi, cô mau chạy lên đó đi!”
Trời đất đảo lộn.
Nước mắt chực trào và lăn dài trên đôi má, rơi xuống mu bàn tay nóng hổi.
Cô chỉ thấy trước mắt mình tối om, tất cả mọi thứ trở nên mờ ảo không rõ rồi lại cảm nhận được ánh mắt thương hại mọi người xung quanh dành cho mình vào lúc này.
Hơi thở trở nên nặng nề hơn.
Cô vịn lấy thành ghế để đứng dậy nhưng có vẻ tất cả mọi sức lực trong người đã trôi đi nơi nào mất.
Cô vừa đứng dậy thì lại ngã ngồi xuống.
Hai chân không còn sức.
Y tá không đành lòng nhìn bèn đi tới đỡ cô dậy.
Nhờ có sự giúp đỡ ấy cô mới gắng gượng đứng dậy được và nhích từng bước một đến phòng bệnh.
Mỗi một bước chân ấy… Nặng nề như bị đổ chỉ vậy.
Tình trạng nguy kịch… Cửa bị đẩy ra.
Trong phòng cấp cứu là bầu không khí nặng nề đè nén, âm thanh “tít tít tít” từ các dụng cụ y khoa cứ vang lên xe rách không gian.
“Hứa với mẹ..” Môi Lâm Vân Thanh run lên lẩy bẩy: “Hứa với mẹ là… Đừng dây dưa với người nhà họ Kiều nữa… Con phải cách xa bọn họ, càng xa càng tốt…”
“…” Du Ánh Tuyết không thể nói nên lời dù chỉ là một câu, nước mắt cô bỗng chốc lăn dài rơi lên mu bàn tay Lâm Vân Thanh, vỡ vụn.
“Ánh Tuyết à.” Tay Lâm Vân Thanh ngày càng siết chặt, dần chặt hơn và chặt hơn nữa…
Du Ánh Tuyết biết mình nên đồng ý với lời dặn dò cuối cùng của mẹ mình nếu là một đứa con hiếu thảo, nhưng cánh môi cô cứ mấp máy mãi mà chữ “da” ấy vẫn không nói thành lời…
Nếu không có chú ba thì cuộc sống của cô sẽ trở nên tối tăm u ám như thế nào đây?
“Tít!” Dụng cụ y tế bỗng phát ra tiếng vang chói tai.
“Mẹ!” Du Ánh Tuyết hét lên, giọng cô khàn khàn..