Sự thật tàn nhẫn lạnh lùng này đã khiến nước mắt Du Ánh Tuyết không kìm được mà rơi xuống.
Hai chân cô như nhũn ra, cô dựa vào vách tường mà mềm oặt người ngồi bệt xuống.
Hơi lạnh lan khắp nơi, theo chân có thẩm vào cả da thịt cùng trái tim đang tan nát của Du Ánh Tuyết lúc này.
Cảm giác lạnh lẽo thấu tận tâm can khiến cho mạch máu cô như một lần nữa bị đóng băng lại.
Bỗng nhiên di động Du Ánh Tuyết rung lên, cô vẫn ngây ngốc không kịp phản ứng lại.
Tiếng chuông điện thoại ngừng lại rồi lại tiếp tục kêu lên dồn dập không dứt.
Du Ánh Tuyết lúc này mới hoàn hồn, chậm chạp rút điện thoại từ trong túi ra.
Cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại nhưng cô lại thấy mờ mịt không nhìn rõ.
Thế nhưng cô vẫn biết đó là cuộc gọi của Kiều Phong Khang.
Quả thật Du Ánh Tuyết đã đợi cuộc gọi này rất lâu rồi.
Thậm chí cô còn cảm thấy rất nhớ anh, rất muốn nghe thấy giọng nói của anh.
Cô rất muốn anh trực tiếp nói thẳng với cô, liệu cái chết của cha cô có liên quan gì đến anh hay không.
Chỉ cần anh nói rõ ràng, cô nhất định sẽ tin anh! Thế nhưng ngay lúc này đây cô đã biết sự thật của chuyện này vô cùng tàn nhẫn.
Tàn nhẫn đến mức như ngàn con dao cứa vào tim cô, không ngừng chọc khoét.
Du Ánh Tuyết đưa tay run run tắt điện thoại đi, sau đó cố gắng ổn định hơi thở.
Điện thoại lại tiếp tục rung chuông không ngừng, Du Ánh Tuyết quyết định hít sâu rồi tắt máy.
Chỉ là một động tác nhỏ như vậy nhưng dường như đã làm tiêu hao hết toàn bộ sức lực trong người cô.
Cô có người lại ngồi trong góc, lúc này Du Ánh Tuyết không có chút dũng khí nào để gặp Kiều Phong Khang.
Kiều Phong Khang vừa xuống máy bay đã gọi điện cho Du Ánh Tuyết, anh vốn dĩ cũng không có hi vọng gì cả, thế nhưng bất ngờ là lại nghe thấy tiếng chuông ở đầu dây bên kia.
Anh chưa kịp vui mừng thì điện thoại đã bị tắt đột ngột.
Kiều Phong Khang nhíu mày, anh lại thử thêm một lần nhưng vẫn thất bại.
Nghiêm Danh Sơn và mấy người khác kéo vali đi đến chỗ Kiều Phong Khang, thấy vậy Kiều Phong Khang hỏi: “Cậu đã cử thư ký Thanh qua nhà Ánh Tuyết hỏi thăm chưa?”
“Anh yên tâm, Lý Thanh đang trên đường tới đó rồi” Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói: “Khoảng chừng hai mươi phút nữa sẽ báo tin cho chúng ta.”
Kiều Phong Thanh nghĩ tới việc Du Ánh Tuyết không nghe điện thoại, thần sắc anh bỗng chốc trở nên vô cùng tối tăm.
Có phải anh nên gắn một hệ thống GPS định vị trên người cô thì mới có thể yên tâm hay không?
cùng lúc này ở bệnh viện, “ting” một tiếng, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt.
Không biết qua bao lâu cuối cùng cánh cửa bên trong mới mở ra.
Du Ánh Tuyết vội vàng từ dưới đất đứng lên.
Do ngồi xổm quá lâu cho nên hai chân cô tê rần, lại không có chỗ dựa vững chắc khiến Du Ánh Tuyết lập tức ngã lăn xuống.
Kiều Thanh Lương tiến hẳn lên phía trước, vội vàng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, bệnh nhân sao rồi?”
Vị bác sĩ kia kéo khẩu trang xuống, lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng trả lời: “Tình trạng hiện tại của bệnh nhân không được khả quan cho lắm.
bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái nguy hiểm.
Mong gia đình hãy chuẩn bị tâm lý trước.”
“Cái gì?” Kiều Thanh Lương không giữ nổi bình tĩnh, sắc mặt lạnh lùng nhìn vị bác sĩ khiến cho ông ta sợ hãi: “Tôi không muốn bà ấy chết! Không quan tâm các người dùng cách gì, bắt buộc phải bảo vệ tính mạng cho bệnh nhân”
Vị bác sĩ khó xử nói: “Chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi… Nếu có thể thì gia đình và bạn bè bệnh nhân hãy tới chăm sóc thăm nom bệnh nhân nhiều hơn”
Du Ánh Tuyết đờ đẫn đứng ở một góc không nói ra được một câu nào.
Cô dựa cả người vào tường, môi dưới cắn đến trắng bệch, hai mắt trống rỗng ngây ngốc đến mức ngay cả nước mắt cũng không thể chảy ra.
Kiều Quốc Thiên cũng đờ đẫn trầm mặc ở một bên.
Trong phút chốc cả hành lang dài của bệnh viện bị bao phủ bởi bầu không khí ảm đạm nặng nề.
Lâm Vân Thanh vẫn đang hấp hối nằm trên giường bệnh.
Du Ánh Tuyết ngồi cạnh bà, vẻ mặt đau đớn khôn nguôi.
Rõ ràng bàn tay của mẹ cô đang trong tay cô nhưng Du Ánh Tuyết không hề cảm nhận được độ ẩm của nó, tựa như sẽ biến mất khỏi cô bất cứ lúc nào.
Rõ ràng Lâm Vân Thanh đang gần như vậy nhưng cô lại cảm thấy rất xa…
Cô lưu luyến vùi mặt vào bàn tay của mẹ mình, thầm nghĩ có lẽ điều tàn nhẫn nhất trên cuộc đời này chính là vừa có lại được đồ vật mà mình từng mất đi, nay lại rời khỏi mình một lần nữa.
“Ánh Tuyết… Ánh Tuyết, là con sao?”
Bỗng nhiên một âm thanh khàn khàn yếu ớt vang lên.
Bàn tay đặt trong tay cô lúc này cũng khẽ cử động, khiến cho Du Ánh Tuyết hoàn hồn, xúc động vươn người về phía bà ta: “Mẹ, là con đây! Là con đây!”.