Bé Con Chú Không Thể Chờ


Kiều Quốc Thiên thấy vậy thì vội vàng vỗ nhẹ lên lưng cô, anh ta nói: “Cháu sao thế? Cũng có ai tranh với cháu đâu mà phải uống vội thế?”
Du Ánh Tuyết vẫn ho tiếp, không chỉ mặt mà cả mắt của cô cũng đỏ ửng lên.

Cô che miệng lại, bỗng một giọt nước mắt trào ra từ trong hốc mắt một cách mất kiểm soát.

Thấy vậy thì Kiều Quốc Thiên bỗng nheo mắt lại rồi đánh giá cô một lượt.

“Cháu vào phòng vệ sinh một lát!” Du Ánh Tuyết sợ hãi ánh mắt lộ rõ vẻ tìm tòi đó nên nói xong thì cô cúi đầu, kéo ghế tựa ra rồi đi về phía nhà vệ sinh.

Nhưng mà… Vừa mới đứng dậy cô bỗng thấy vô cùng choáng váng.

Sau đó… Hai chân của cô cũng trở nên mềm nhũn.

Rồi bỗng nhiên, mỗi bước đi của cô đều rất khó khăn.

Cơ thể của cô bị gì thế?
Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ mọi chuyện thì eo bỗng bị siết chặt một cái.


“Du Ánh Tuyết, cháu làm sao thế? Có thể đi được không?”
Giọng nói này là của ai vậy, sao cứ quanh quẩn bên tai của cô thể?
“…” Cô cố gắng cắn lấy môi của mình, muốn thốt ra câu nào đó…
nhưng cơ thể lại mất hết sức lực đến mức chẳng thể nói nổi một chữ nào.

Cô muốn mở mắt ra nhìn rõ người đó là ai nhưng sức lực của bản thân bỗng mất hết chỉ trong giây lát.

Ngay cả nhấc mí mắt lên cũng vô cùng mất sức.

Cơ thể của cô bị làm sao thế nhỉ? Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy bản thân đang trôi nổi như một đám mây rồi bị một người nào đó ôm lên và sau đó… chẳng còn cảm thấy gì cả.

“Bảo quản lý khách sạn mau chóng chuẩn bị một phòng trống cho tôi” Kiều Quốc Thiên dặn dò người phục vụ ở sân golf rồi nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ cẩn trọng.

Bởi khoảng cách quá xa nên không thấy được hai người họ đang nói gì, anh ta chỉ mong bọn họ có thể tán gẫu lâu một chút.

“Dạ thưa cậu Quốc Thiên, mời cậu đi theo tôi ạ”
Người phục vụ dẫn Kiều Quốc Thiên đang ôm lấy Du Ánh Tuyết đi về bên hông của khách sạn.

Kiều Quốc Thiên liếc mắt nhìn người con gái ở trong lòng mình, hiện tại Du Ánh Tuyết đã hôn mê đến mức không biết trời trăng gì.


Sau khi đến khách sạn rồi nhanh chóng mở cửa một gian phòng ra, Kiều Quốc Thiên ôm lấy Du Ánh Tuyết cùng đi lên tầng.

“Không! Đừng mà…”
“Chú Ba, mau cứu cháu… Cứu cháu với..”
Tiếng gào khóc của Du Ánh Tuyết vừa thê lương lại tuyệt vọng.

Mỗi một tiếng đều đau đớn đến tan nát cõi lòng, có vẻ như được vọng lại từ nơi xa nhưng cũng có cảm giác như gần ngay bên tai.

“Ánh Tuyết!” Sau khi hét gọi tên cô thì Kiều Phong Khang bỗng choàng mắt tỉnh dậy từ trên ghế năm.

Anh kéo miếng chụp mắt xuống, mồ hôi lạnh thấm ướt trên lưng và cả trên trán nữa.

Rõ ràng chỉ là nằm mơ nhưng sao lại…
Nơi trái tim của anh bỗng thấy quặn đau, tâm trạng thấp thỏm khó yên lòng.

Anh giơ tay lên xoa mạnh lồng ngực, vậy nhưng sự đau đớn này lại chẳng giảm bớt chút nào, nó không chỉ chiếm giữ khoang ngực của anh mà thậm chí còn đội thẳng vào thần kinh của anh nữa.

“Tổng giám đốc Kiều, anh không sao chứ ạ?”
Nghiêm Danh Sơn ở bên cạnh cũng bị đánh thức, thấy anh toát mồ hôi lạnh đầy trán thì hỏi lại với vẻ lo lắng.

Kiều Phong Khang không trả lời anh ta mà chỉ hỏi: “Khoảng bao lâu nữa thì hạ cánh?”
Nghiêm Danh Sơn liếc nhìn đồng hồ rồi đáp: “Khoảng hai tiếng nữa ạ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui