Bé Con Chú Không Thể Chờ
Lâm Vân Thanh lướt xem từng chữ từng chữ, tay run lên.
Nhất là sau khi thấy bức ảnh kia, đau đớn đến rơi lệ.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có tờ báo này? Lúc đó tin tức tôi thấy ở trong tù không phải như thế!” Lâm Vân Thanh lẩm bẩm, giống như tự nói với mình, lại giống như đang hỏi Dương Hòa Lâm.
Mãi lúc sau, bà ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Dương Hòa Lâm: “Hòa Lâm, cháu nói cho dì biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Dương Hòa Lâm không đành lòng, rút khăn giấy đưa cho Lâm Vân Thanh rồi mới nói: “Tờ báo này vốn phải được xuất bản ngay lúc đó, nhưng mà, sau lại… đơn vị báo chí này được Kiều Thanh cung cấp quan hệ xã hội.
Giới truyền thông lúc đó không ai dám làm mất lòng Kiều Thanh, cho nên..”
“Cho nên, thực ra đây mới là chân tướng Du Tuấn nhảy lầu? Vốn dĩ không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là… bị nhà họ Kiều ép chết? Hòa Lâm, lúc đó cháu cũng có mặt?”
Bài báo này do Dương Hòa Lâm chính tay viết ngay lúc đó.
Cô ấy gật đầu: “Vâng, cháu có mặt, thậm chí… là cháu chứng kiến tận mắt chú Tuấn từ lên lầu nhảy xuống”
“Cho nên… thật sự là Kiều Phong Khang ép cha em nhảy xuống?” Một giọng nói nhỏ nhẹ tiếp lời.
Hai mắt Du Ánh Tuyết đỏ ngầu, cô đứng ở cửa nhìn Dương Hòa Lâm.
Ánh mắt đó thảm thiết, thê lương.
“Lời của Kiều Phong Khang lúc đó quả thực rất nặng nề.
Chú muốn minh oan cho dì, yêu cầu gặp ông Kiều Thanh Lương, bị bọn họ từ chối, Kiều Phong Khang lại nói mấy lời nữa, mới khiến cho chú mất kiểm soát..”
Du Ánh Tuyết dựa vào khung cửa, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống.
Lâm Vân Thanh ngồi trên xe lăn, dường như vẫn đắm chìm trong bi thương, rất lâu sau cũng không nói gì.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng bà cũng tìm lại được giọng nói của mình.
“Ánh Tuyết, dẫn mẹ đi tìm… Kiều Thanh Lương.”
Lúc này, Kiều Thanh Lương đang ở sân golf, thích thú vung gậy.
Kiều Quốc Thiên cũng đi theo cùng.
“Anh con hôm nay đi công tác rồi à?”
Kiều Thanh Lương hỏi.
“Vâng ạ.
Theo lịch trình sáng nay thì chắc bây giờ anh ta vẫn còn đang trên máy bay” Kiều Quốc Thiên liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi nói.
Kiều Thanh Lương gật đầu, ông ta nói: “Anh của con bận rộn như thế, ngày thường con nên giúp đỡ thằng bé nhiều hơn một chút.
Nếu so sánh hai đứa với nhau thì con đúng là ngày nào cũng rất rảnh rỗi”.
Kiều Quốc Thiên chống gậy đánh golf đứng dưới ánh ban mai, nghe thấy ông cụ nói như vậy thì anh ta chỉ khẽ hừ một tiếng rồi đáp: “Chẳng phải cha cũng biết rõ rằng anh ta chưa bao giờ xem con là em ruột còn gì? Con sẽ giúp anh ta nhưng với điều kiện là anh ta phải ủy quyền cho con một cách cam tâm tình nguyện.”
“Anh hai của con đúng là không tin tưởng con nên nó mới là người luôn có thể nắm được quyền lực trong tay như thế.
Nếu con muốn thay đổi được nói thì rất đơn giản!” Kiều Thanh Lương vung gậy đánh một quả bóng golf, sau đó ông ta liếc mắt nhìn đứa con út rồi nói tiếp: “Phải làm thật tốt! Có được một bảng thành tích đáng nể thì anh con sẽ phải nhìn con bằng một ánh mắt khác!”
Vẻ mặt Kiều Quốc Thiên trông vô cùng lạnh lùng.
Nhìn anh ta với anh mắt khác à? Từ ngày đầu tiên anh ta bước vào nhà họ Kiều thì có ai là không đối xử lạnh lùng với anh ta không? Đã bao nhiêu năm như thế, ngay cả Kiều Thanh Hằng cũng ngầm mắng anh ta là đồ con rơi ở sau lưng nữa kìa.
Dạo gần đây Kiều Vân Nhung đã thay đổi thái độ khi tiếp xúc với anh ta nhưng đó cũng chỉ là vì cả hai đang lợi dụng lẫn nhau mà thôi!
Anh ta đã trở thành người nhà họ Kiều từ lúc nào vậy?
Hơn nữa…
Không phải là anh ta không thấy được suy nghĩ của Kiều Phong Khang, rõ ràng là anh muốn giao toàn bộ Tập đoàn Kiều Thanh cho Kiều Minh Đức.
Đến lúc đó thì anh ta và Kiều Vân Nhung chỉ vì được chút cơm thừa canh cặn còn lại mà thôi!
“Ông Kiều, ông có điện thoại ạ!” Vị trợ lý tiến lên thông báo nên cũng cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ luôn.
Kiều Thanh Lương tháo găng tay ra rồi hỏi: “Ai vậy?”
“Là cô Ánh Tuyết ạ”
Nghe vậy thì Kiều Thanh Lương khẽ cau mày, là Du Ánh Tuyết sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...