Du Ánh Tuyết suy nghĩ một lát, cảm thấy anh nói cũng đúng.
Nếu như mình thật sự quyết định cả đời này sẽ chỉ có mình anh thì cửa ải của mẹ, sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Cúp điện thoại, lại suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc tâm trạng Du Ánh Tuyết cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cô nghĩ chỉ cần có anh thì chặng đường trước mặt, tất cả đều sẽ trở nên tốt đẹp hơn thôi.
Du Ánh Tuyết ngồi xe taxi trở về khu nhà.
T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
Đây là một khu nhà rất bình thường, đã sáu năm rồi mới trở lại đây, dường như tất cả cũng không thay đổi nhiều lắm.
Thế nhưng, những người xung quanh đều khá xa lạ.
Sáu năm, suy cho cùng cũng thay đổi rất nhiều.
Lầu một của căn nhà này là dành cho những người công chức, từ lúc cô sinh ra thì đã ở đấy.
Chỉ là sau đó xảy ra biến cố nên đã bán căn nhà đó đi rồi.
Du Ánh Tuyết đi đến, cửa nhà không hề khóa, bà chủ đang giúp đỡ quét dọn vệ sinh.
Sáu năm qua, khung cảnh bên trong cũng không hề thay đổi, chỉ là đồ vật trong nhà đã đổi mới hết rồi.
Cho đến tận bây giờ, nhắm mắt lại Du Ánh Tuyết vẫn còn nhớ rõ hình ảnh cô và cha mẹ cùng nhau sinh hoạt ở đây.
Khi đó, những tiếng cười vô cùng thuần túy dường như có thể mãi mãi vang vọng trong tai cô…
Chỉ tiếc là… tất cả cũng không trở về như trước được nữa…
“Lần trước đến đây, chẳng phải còn rất tốt sao? Tại sao bây giờ lại khiến bản thân bị thương thành như vậy rồi?”
Bà chủ nhà vừa quét dọn vệ sinh vừa nói chuyện với Lâm Vân Thanh.
“Là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, nói ra rất dài dòng.” Lâm Vân Thanh không muốn xoay quanh đề tài này nữa.
Hai người điều dưỡng giúp đỡ bà ấy thu dọn hành lý, sau đó lại đỡ bà ấy lên giường.
Lâm Vân Thanh đưa tiền cho hai người họ, nói rằng sau này không làm phiền bọn họ nữa.
“Bà Thanh, số tiền này bà giữ lại đị, tiền công của chúng tôi đã được tổng giám đốc Kiều trả hết rồi”
Lâm Vân Thanh cũng không cố chấp nữa, đến lúc đó bà ấy sẽ đưa lại tiền cho Kiều Phong Khang là được.
Hai người điều dưỡng làm xong việc thì rời đi, lúc đi lướt qua Du Ánh Tuyết cũng chào hỏi lịch sự: “Cô Ánh Tuyết”
Vẻ mặt Du Ánh Tuyết hơi nghiêm túc, cô gật đầu với hai người họ rồi nói cảm ơn: “Khoảng thời gian này, mẹ tôi đã làm phiền mọi người rồi”
Giọng nói của cô vang lên khiến Lâm Vân Thanh và bà chủ nhà đều nhìn tới, Thấy Du Ánh Tuyết, ánh mắt Lâm Vân Thanh hiện lên chút phức tạp và ảm đạm.
“Vân Thanh, đây là con gái của cô và Du Tuấn à? Ôi, tìm thấy rồi hả? Chỉ chớp mắt đã lớn như vậy rồi.” Bà chủ Khiến chóp mũi Du Ánh Tuyết đau xót.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Lúc này, ngay cả bà chủ nhà cũng thấy có gì đó không đúng.
“Mẹ, mẹ có muốn uống nước không? Con đi đun nước, sau đó rót cho mẹ một ly nhé” Du Ánh Tuyết rất cố gắng nuốt nước mắt ngược trở vào trong, chỉ dùng nụ cười rực rỡ để đối mặt với Lâm Vân Thanh.
Cô rút tay về, cố gắng tỏ vẻ ung dung, nụ cười trên mặt cũng vô cùng tươi tắn.
Sau đó, cô quay sang hỏi bà chủ nhà: “Dì, ở đây có ấm đun nước không?”
“Có chứ, trong phòng bếp đều có „ đủ cả.
Không muốn rơi nước mắt trước mặt mẹ, Du Ánh Tuyết vội vàng di chuyển đến phòng bếp để nấu nước.
Ngay lúc đi vào trong, cô vẫn không quên nói với bà chủ nhà: “Dì, làm phiền dì trò chuyện với mẹ cháu một lúc, cháu sẽ lập tức đi ra thôi.”
“Yên tâm đi nấu nước đi”
Bà chủ nhà đáp lại một tiếng.
Du Ánh Tuyết đóng cửa lại, một mình đứng trong phòng bếp, bất lực dựa lên cửa.
Cô không hiểu tại sao tình yêu của mình lại cực khổ như vậy, thế nhưng…
cho dù là ông bà nội hay là mẹ… phản ứng như vậy cũng đúng thôi…
Du Ánh Tuyết hít sâu một hơi, cô khẽ lắc đầu để xua tan những suy nghĩ này.
Kế đó cô lại tìm bình nước rồi đổ nước vào, nghe thấy âm thanh “ù ù”
của tiếng đun nước, cô chỉ cảm thấy hốc mắt mình ê ẩm vô cùng khó chịu.
“Tại sao cô lại đối xử hung dữ với con gái của mình như vậy chứ?” Bà chủ nhà không nhịn được hỏi.
“Lúc trước cô tìm kiếm Du Ánh Tuyết cực khổ như vậy, bây giờ người đã ở trước mặt cô rồi thì nên cẩn thận lấy lòng đi.
Nếu như cô còn lạnh nhạt như thế, cẩn thận con bé trở về với cha mẹ nuôi đấy”
Hốc mắt Lâm Vân Thanh lập tức long lanh sóng nước.
Thật ra thì làm sao bà ấy đành lòng khiến cho Du Ánh Tuyết khổ sở chứ? Chỉ là…
Bà ấy đau lòng lắc đầu than thở: “… Một lời khó nói hết, tóm lại là… tại tôi không tốt nên đã liên lụy con gái mình.”
“Đừng nói những lời không hay này nữa, nếu như thật sự số mạng không tốt thì ông trời còn để cô tìm lại được con gái hay sao? Cô nhìn xem con gái của cô ngoan ngoãn đến chừng nào, tuy rằng đã được người tốt nuôi dưỡng nhưng vẫn tha thiết với cô như thế.
Bên ngoài có biết bao người không tim không phổi, cha mẹ nuôi có hoàn cảnh tốt thì không cần cha mẹ ruột nữa”
“Đúng vậy… Ánh Tuyết là một đứa bé ngoan.” Trong lòng Lâm Vân Thanh đã vui mừng được một chút.
Cũng bởi vì cô là một đứa bé ngoan nên bà ấy càng không muốn để cho bất kỳ ai làm tổn thương cô cả.
Ngoại trừ ép buộc con mình phải tránh xa mình ra thì người làm mẹ như bà ấy không thể làm gì hơn được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...