“Mẹ, com tạm thời không muốn nhắc đến chuyện trước kia nữa” Vẻ mặt Kiều Phong Khang sầm lại, anh cắt ngang Lời bà cụ rồi nghiêm túc nói:
“Bác ấy là người mà Du Ánh Tuyết rất quý trọng, con không hy vọng Du Ánh Tuyết sẽ khổ sở”“Vậy con đành lòng để mẹ chịu khổ à?” Bà cụ hừ một tiếng.
Rốt cuộc con nhỏ Du Ánh Tuyết kia cho con ăn bùa mê thuốc thú gì mà con hết lòng hết dạ vì nó thế hả?”“Không phải con muốn mẹ khổ sở, bây giờ người mà không buông xuống được chính là mẹ đấy” Sắc mặt Kiều Phong Khang nghiêm nghị“Chuyện của em tư mẹ cảm thấy là do bác ấy gây ra, vậy… những tổn thương và đau khổ mà mẹ đã gây ra cho bác ấy, con tin rằng bấy nhiêu đó ít nhiều gì cũng đã khiến bác ấy chuộc tội được rồi” Bà cụ giật mình:
“Con biết…” Chuyện trong ngục giam ư? “Bác ấy bị chủ nhà hung hăng đuổi cổ ra ngoài, bị thương chân sau, mọi việc con đều đã điều tra qua rồi” Vẻ mặt của Kiều Phong Khang sầm lại:
“Mẹ, nếu cha biết Lâm Vân Thanh còn sống, hơn nữa nhiều năm qua, mẹ còn dính líu đến bà ấy thì con nghĩ… “Vì người phụ nữ kia mà con uy hiếp mẹ à?” Ánh mắt bà cụ toát lên vẻ tổn thương.
Rốt cuộc Kiều Phong Khang cũng không đành lòng, vẻ mặt anh dịu lại:
“Cũng không phải là uy hiếp, con chỉ.”
Anh dừng lại một chút rồi nói:
“Con chỉ hoài niệm người mẹ từ ái trước kia của mình mà thôi.”
Bà cụ giật mình nhìn con trai, trong lòng trỗi dậy một cảm xúc không tên.
Từ ái ư? Hóa ra bà cụ đã từng là một người từ ái nhỉ? Xuất thân từ danh gia vọng tộc, vừa dịu dàng lại vừa duyên dáng, nhận được sự hâm mộ của mọi người, gả cho người đàn ông mà muôn người ao ước.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác… sự xuất hiện của Lâm Vân Thanh đã phá hủy cuộc sống như cổ tích của bà cụ, cũng phá hủy luôn cả tính tình bà cụ.
Bà cụ đã bị Lâm Vân Thanh kéo vào vực sâu hun hút, hai mươi năm qua, bà cụ chưa từng có một ngày nào sống bình yên cả.
Bà cụ cũng không nói gì, chỉ theo tài xế rời đi.
Kiêu Phong Khang nhìn bóng lưng run rẩy kia thì ánh mắt chợt tối lại.
Anh đứng lặng yên ở đó, im lặng một lúc rồi xoay người trở lại phòng bệnh.
Sau khi nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới, anh không dám chần chừ một giây phút nào mà vội vàng chạy tới đây.
Thế nhưng, e là mọi chuyện đã muộn rồi, hẳn là bà cụ đã nói hết những lời cần nói.
Lúc anh đi vào, tâm trạng của Lâm Vân Thanh hiển nhiên chưa bình ổn lại, bà ấy từ từ nhắm hai mắt lại, dưới ánh đèn mông lung có thể nhìn thấy vệt nước lắng đọng dưới mi mắt.
Kiêu Phong Khang nhìn cảnh tượng ấy mà nhớ đến dáng vẻ thút thít, nỉ non của Du Ánh Tuyết.
Anh liếc nhìn điêu dưỡng đang đứng nhìn bên cạnh, hất cằm về phía khăn giấy đặt ở đầu giường.
Điều dưỡng thấy thế thì nhanh chóng lấy khăn giấy lau khóe mắt cho Lâm Vân Thanh.
Hình như lúc này bà ấy mới chú ý đến trong phòng còn có người khác nên chợt hoàn hồn, bà ấy ngượng ngùng lau nước mắt trên mặt.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi không làm phiền cậu Phong Khang nữa” Lâm Vân Thanh cất tiếng lên, trong giọng nói tràn đây sự mỏi mệt, ngay câu đầu tiên đã hạ lệnh tiễn khách.
Những ngày qua, không phải bà ấy không cảm giác được Kiều Phong Khang đang quan tâm mình, chỉ là những chuyện mà người nhà họ Kiều làm bà ấy không dám nhận.
Kiều Phong Khang nghĩ ngợi một lát rồi nói:
“Bác đừng để bụng những lời mà mẹ tôi nói nhé.”
Bàn tay dưới chăn của Lâm Vân Thanh siết chặt lại:
“Ừ, tôi cảm thấy hơi mệt, nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu Phong Khang hãy rời đi đi.”
Dứt lời, Lâm Vân Thanh nghiêng mặt sang chỗ khác.
Kiêu Phong Khang cũng không nói gì thêm, anh nhìn Lâm Vân Thanh rồi dặn dò điều dưỡng một phen, sau đó mới kéo cửa đi ra ngoài.
Thế nhưng, chợt nhớ ra gì đó nên anh dừng chân lại, nói:
Bác Vân Thanh, tôi có chuyện muốn cầu xin bác”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...