Nhưng mà còn không đợi cô ấy nói hết, bà cụ đã muốn ngắt lời, ra lệnh nói:
“Này, bảo những người này ra ngoài cho tôi.
’ “Rốt cuộc bà là ai vậy?” Những người điều dưỡng nhìn thấy khí thế hung hăng của đối phương nên đoán chắc rằng đây chắc chắn không phải người tốt đẹp gì, vì vậy họ không chịu bỏ đi.
Người tài xế có vóc dáng to lớn, mỗi tay kìm giữ một người.
Chỉ cần một lân đã xốc các cô gái lên, mang ra ngoài.
Lâm Vân Thanh thật vất vả nuốt hết chỗ thuốc đó xuống, lại trợn mắt.
Bà cụ đã tức đến nghiến răng nghiến lợi, hiên ngang đi đến bên giường của bà ấy.
Nỗi căm hờn trong đáy mắt bà cụ tựa như là chỉ hận không thể thiêu đốt Lâm Vân Thanh ngay tại chỗ.
Bà ấy cảnh giác, muốn trốn đi.
Nhưng m, hiện giờ bà ấy lại không thể động đậy thì làm sao có thể trốn được? “Chát… Bà cụ giơ tay lên, một bạt tai in hằn lên khuôn mặt của Lâm Vân Thanh.
“Phu nhân.
Lâm Vân Thanh tức giận khi đột nhiên bị tát.
Tất cả dịu dàng trên mặt đều biến mất, giờ phút này trên mặt bà ấy cũng hiện lên vẻ tàn khốc.
“Giờ cô còn biết gọi tôi một tiếng “phu nhân” à?” Bà cụ tức đến mức cả hàm răng và hai tay cũng run rẩy theo, sự oán hận thấu xương đã phủ lên nỗi đau năm dài tháng rộng, không thể xóa nhòa được.
“Lúc trước cô làm kẻ thứ ba, thừa dịp tôi mang thai mà cô quyến rũ chồng của tôi.
Khi cô sinh cho ông ta đứa con hoang đó sao cô không nhớ đến người vợ đang sống sờ sờ là tôi đây hả?” … Lâm Vân Thanh bị chất vấn đến mức không nói được một câu nào.
Lúc đầu bà ấy cũng có nỗi khổ tâm, thế nhưng dù là nỗi khổ tâm gì đi chăng nữa thì khi đó, chuyện bà ấy làm tổn thương bà cụ là sự thật không thể chối bỏ, bà ấy không thể phản bác được.
“Giờ tôi mới chỉ tát cô một cái mà cô đã cảm thấy không chịu nổi.
Vậy cô thì sao? Cô có biết là nỗi đau mà cô mang đến cho tôi suốt cả đời này không thể xóa nhòa hay không hả?” Hai mắt bà cụ đỏ bừng, bà cụ nhìn chằm chằm vào Lâm Vân Thanh, từng câu từng chữ thốt ra đều chứa đựng sự không cam lòng và nỗi đau giày xéo khôn nguôi.
“Cô là kẻ thứ ba, tôi có thể không so đo với cô, nhưng cô đã giết chết đứa con út của tôi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.”
Lâm Vân Thanh lắc đầu nguâầy nguậy, bà ấy nói:
“Tôi thật sự không cố ý… tôi chưa từng có ý nghĩ muốn giết đứa bé ấy” Lúc trước, bà ấy nghĩ đứa bé mà Kiều Thanh Lương ôm đi là con của mình nên bất chấp hết thảy mang đứa bé kia đi.
Thế nhưng nào ngờ… hôm đó trong nhà xảy ra hỏa hoạn, đứa bé kia…Lâm Vân Thanh nghĩ đến đứa bé tội nghiệp kia mà hối hận không thôi, lòng đau như cắt.
Sau này, vì mối thù cướp chồng giết con nên vài năm sau khi bà ấy ngây thơ cho rằng có thể bỏ lại quá khứ nhơ nhuốc và đau khổ ấy lại đằng sau, cùng Du Tuấn và con gái của bọn họ là Du Anh Tuyết trải qua những tháng ngày đơn giản thì bà cụ lại xuất hiện một lần nữa, Bà cụ dùng mọi thủ đoạn định cho bà ấy những tội danh như “bắt cóc”, “cố ý giết người” và tổng bà ấy vào ngục giam.
Lâm Văn Thanh tưởng rằng mình có thể chuộc lại mọi lỗi lầm khi ở trong từ, bà ấy cho rằng tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.
Thế nhưng...!
sau khi tiến vào ngục giam bà ấy mới biết đây mới chỉ là sự bắt đầu của con ác mộng mà thôi.
Trong vài năm ở đó, Lâm Vân Thanh bị người ta thô bạo ân đầu lên tường và đánh đập tàn nhẫn, bả vai bị nước sôi dội từ trên xuống, bị đẩy vào hố đất chứa đầy thủy tinh… Nếu không phải bà ấy cố chịu đựng, nghĩ đến chồng và con gái bên ngoài ngục giam thì bà ấy đã sớm chết ở nơi tăm tối ấy rồi.
Dù sự việc đã qua nhiều năm nhưng đến bây giờ, Lâm Vân Thanh vẫn không dám hồi tưởng lại cơn ác mộng đó nữa.
Cơn ác mộng đó khiến người ta ớn lạnh không thôi.
“Giờ tôi không muốn nói nhiều với cô, cũng không muốn liếc nhìn cô thêm lần nào nữa.
Tôi tin rằng trong mấy năm ở ngục giam, cô đã biết rõ thủ đoạn của tôi rồi.
Vậy nên nếu cô xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nào nữa thì tôi cam đoan, những gì cô sẽ phải chịu đựng còn ác liệt hơn cả cảnh tù tội trước kia nữa đấy.
Hơn nữa...!
”Bà cụ dừng lại một lát, ánh mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn và ác độc:
“Nếu Du Ánh Tuyết còn dám dính líu gì đến con trai tôi nữa thì người mà tôi đối phó không chỉ có cô thôi đâu.
Mà người đó sẽ là con gái yêu dấu của cô và… đứa con trai bảo bối mà cô gửi nuôi ở nhà họ Kiều nữa đấy” Lâm Vân Thanh hoảng hốt, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi và hoảng sợ.
Không! Không thể làm tổn thương Ánh Tuyết và Quốc Thiên của bà ấy được.
Lâm Vân Thanh níu lấy ga giường, bà ấy miễn cưỡng đứng lên, hai cánh môi run rẩy thốt lên từng chữ:
“Tôi… tôi đi… tôi lập tức đi ngay.”
Trước thủ đoạn tàn nhẫn và quyền thế của bà cụ, ngoại trừ ra đi thì bà ấy còn biện pháp nào nữa chứ? Lúc trước Kiêu Thanh Lương bức ép bà ấy, Lâm Vân Thanh cũng giống như lúc này, không còn biện pháp nào cả.
Đúng lúc này, bỗng nhiên cánh cửa bị đẩy ra, Kiều Phong Khang mang vẻ mặt âm trầm tiến vào.
Anh quét mắt liếc trong phòng một lượt rồi nhìn sang mẹ của mình:
“Mẹ, sao mẹ lại ở đây vậy?” Dường như bà cụ đoán được Kiều Phong Khang sẽ xuất hiện nên vẻ mặt không hề bất ngờ.
Bà cụ chỉ thu cảm xúc vừa rồi lại, bình tĩnh nhìn con trai mình và nói:
“Con biết rõ bà ta là người quen cũ của mẹ mà, sao con không nói cho mẹ biết chuyện bà ấy nhập viện?” Kiêu Phong Khang nhíu mày:
“Mẹ à, giờ người cũng gặp rồi, những chuyện cần nói cũng nói rồi.
Tinh thần của bác ấy không tốt lắm, nếu như không còn chuyện gì nữa thì để con tiễn mẹ về nhé” Bà cụ cũng không nói gì thêm.
Bà biết Lâm Vân Thanh đã nghe lọt tai những lời kia rồi, nếu bà ấy đã nếm trải một lần rồi thì tất sẽ biết nên chọn như thế nào.
Bà cụ xoay người rời khỏi bệnh viện, Kiêu Phong Khang nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của Lâm Vân Thanh, anh không nói gì mà theo bà cụ đi ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại thì Kiều Phong Khang mở lời trước:
“Mẹ à, sau này mong mẹ đừng đến đây nữa” Bà cụ nhíu mày:
“Bởi vì Du Ánh Tuyết nên con che chở cho bà ấy à?Chẳng lẽ con không biết, em tư của con là....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...