Bé Con Chú Không Thể Chờ
Ánh mắt sắc bén của anh nhìn qua hai người chăm sóc.
Hai người kia thấy ánh mắt của Kiều Phong Khang thì bị dọa sợ đến nỗi run rẩy hết cả chân tay.
“Tổng giám đốc Kiều bỏ tiền thuê mấy người đến chăm sóc cho bà Du là để cho chúng tôi thấy thế này à?” Một bên Nghiêm Danh Sơn lên tiếng khiển trách một bên anh ta đã nhanh chân đi tới trước mặt Du Ánh Tuyết nói:
“Cô Ánh Tuyết, thùng quần áo nặng như vậy, cô để tôi cầm giúp cô nhé! Giặt quần áo nhiều tay sẽ bị nhăn ấy, mấy chuyện này cô để cho người chăm sóc làm là được rồi."
Nghiêm Danh Sơn vừa nói vừa muốn lấy thùng quần áo trong tay Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, cô vội vàng né Nghiêm Danh Sơn.
Theo bản năng cô lại nhìn Kiều Phong Khang một chút, ánh mắt anh sâu lắng, chỉ thấy sự lạnh nhạt bên trong đó.
Lòng của cô cũng vì đó mà chìm xuống.
Cô học theo dáng vẻ của anh, cũng cố tỏ ra thờ ơ, không để lộ ra trong lòng cô đang có vô vàn cảm xúc.
Anh cau mày lạnh lùng nói:
“Ai cho em làm mấy việc như vậy hả?” “Đây là quần áo của mẹ cháu, cháu giúp mẹ cháu giặt quần áo là sai sao? Cháu cảm thấy cháu không làm gì sai cả” Du Ánh Tuyết nói, giọng nói của cô cũng không hòa nhã cho lắm.
Trước đây ở nhà họ Kiều, cái gì cô cũng không biết.
Thế nhưng, sau đó… Chuyện gì cô cũng phải học hết… “Ngài Phong Khang, nếu như đã không còn việc gì nữa thì ngài đi đi” Cô cắn môi, mở miệng muốn đuổi người, giọng nói tỏ ra xa cách.
Cô không muốn thừa nhận rằng cô không có chút liêm sỉ nào, từ hôm qua đến bây giờ lúc nào trong đầu cô cũng tràn ngập hình bóng của anh.
Ngài Phong Khang sao? Lông mày của Kiều Phong Khang nhảy lên một cái.
“Em thử gọi lại một lần nữa xem!” Giọng nói của anh ngập tràn sự uy hiếp.
Chết tiệt! Chữ “ngài” này được người khác gọi ra thì là sự lịch sự, lễ phép.
Nhưng nếu nó được nói ra từ trong miệng của Du Ánh Tuyết thì thật chói tai! Hai tay Du Ánh Tuyết ôm lấy cái thùng, cô hơi căng thẳng một chút, không khiêu khích anh nữa mà chỉ nói nhỏ:
“Mẹ, con lên trên lầu phơi quần áo đây” Vừa dứt lời cô liền cất bước bỏ đi.
Ánh mắt Kiều Phong Khang lại càng lạnh lẽo hơn.
Ánh mắt đó khiến cho Lâm Vân Thanh phải rùng mình.
Du Ánh Tuyết đã nói là Kiều Phong Khang nhận nuôi với nuôi dưỡng cô, nhưng...!
Vào giờ phút này, ánh mắt của Kiều Phong Khang không hề giống ánh mắt của một người cha nuôi nhìn con gái Mà ánh mắt của Du Anh Huyết dành cho Kiều Phong Khang cũng không giống ánh mắt của một cô con gái nuôi!
"Ánh Tuyết, Con để quần áo ở đây đi, lát nữa rồi phơi sau, bây giờ mẹ có chuyện muốn nói với con Lâm Vân Thanh lên tiếng gọi Du Ánh Tuyết quay lại.
Giọng nói của bà vô cùng nghiêm túc.
Du Ánh Tuyết không biết mẹ muốn nói gì với cô, nhưng nghe giọng điệu này là cô có thể đoán được chắc chắn chuyện mẹ muốn nói với cô không phải là việc nhỏ, cô nhìn mẹ một lúc sau đó liền đặt thùng quần áo xuống
Lâm Vân Thanh lại cho hai người chăm sóc đi ra ngoài trước.
Nghiêm Danh Sơn cũng là người hiểu biết, anh ta im lặng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Bầu không khí bỗng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Vẻ mặt Kiều Phong Khang nghiêm túc nhìn Du Ánh Tuyết, Du Ánh Tuyết vẫn giận dỗi không muốn nhìn anh.
Sau khi những người không liên quan ra khỏi phòng, Lâm Vân Thanh liền dặn dò:
“Ánh Tuyết, con tới lấy cho mẹ chiếc thẻ ATM ở trong ngăn kéo thứ hai ra đây” Du Ánh Tuyết không biết mẹ cô muốn làm gì, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng cúi người lấy thẻ ATM kia từ trong ngăn kéo ra.
Cô đưa thẻ cho Lâm Vân Thanh.
***.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...