Hơn nữa hình như rất không thích bé.
Tinh Tinh rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác.
Bé Tinh Tinh vừa đi, Tô Bắc liền bực bội gãi gãi đầu, "Cậu mang con bé theo làm gì?"
"Cậu biết chăm trẻ con hả?"
Đường Ứng thở dài, "Anh không hiểu, đây là sứ mệnh mà chủ đạo quán cho em.
"
Tô Bắc: !
Người anh em này của cậu rất tin những thứ vớ vẩn này.
Tô Bắc vuốt vuốt lông mày, "Vậy tự cậu chăm cho tốt.
"
Đường Ứng thấy cậu quay người muốn đi, bỗng nhiên mở miệng: "Anh Bắc, nếu như em gái Tô vẫn còn ở đó, chắc cũng bằng cô bé này nhỉ? Hay là hai người đi xét nghiệm ADN xem sao?"
Tô Bắc hai tay đút túi, hơi nghiêng người nhìn về phía cậu ấy, "Sao, chẳng lẽ tôi bắt được một cô bé ba, bốn tuổi là phải đi xét nghiệm ADN với cô bé ấy hả?"
"Cậu quên những năm này có bao nhiêu người mang theo bé gái đến nhà chúng tôi tìm chúng tôi làm xét nghiệm ADN rồi à?"
Đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều không phải là em gái cậu.
Đối với những người cố ý tiếp cận cậu, cậu càng bài xích hơn, trước kia những người cố ý tiếp cận cậu, đều là vì tiền của nhà cậu.
Ngày trước cậu đúng là hoảng hốt chạy bừa, cứ thấy những bé tuổi tác không sai biệt lắm liền đi làm xét nghiệm ADN, nhưng bây giờ!
Cậu sẽ không làm như vậy nữa, thất vọng quá nhiều lần rồi.
Cậu vẫn luôn sai người đi điều tra, so với những người bỗng dưng xuất hiện, cậu càng tin tưởng đoàn đội của mình hơn.
Dù sao, bọn họ sàng lọc từng tầng
Nhất định có thể tìm thấy em gái của cậu, cậu tin vậy.
Chỉ là không biết bây giờ em gái cậu ở đâu? Sống thế nào? Có bị người bắt nạt hay không?
Tô Bắc nghĩ đến việc có thể em gái sẽ bị bắt nạt, tim liền đau thắt lại.
Đường Ứng nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.
Em gái Tô chính là gai nhọn trong tim tất cả mọi người nhà anh Bắc.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bé Tinh Tinh đã cầm đồ đi ra.
Cô bé đeo một cái túi quần áo nhỏ, một tay cầm một cây phất trần nhỏ, trên cổ còn đeo một cái bình sữa, theo nhịp chạy của cô bé, bình sữa nhỏ kia lắc lư tới lui.
Trông đáng yêu vô cùng.
Tô Bắc quay đầu đi chỗ khác, hình ảnh này rất đáng yêu, nhưng sẽ làm cậu nhớ tới em gái đã mất tích của cậu, hoàn toàn không vui vẻ được.
Đường Ứng ngồi xổm người xuống, vươn tay về phía bé Tinh Tinh, bé Tinh Tinh lại không muốn cậu ấy ôm, "Anh trai nhỏ ơi, em tự đi là được rồi!"
"Túi quần áo của em nặng lắm đó.
"
Đường Ứng vui vẻ: "Cái túi quần áo nhỏ thì nặng gì chứ? Không sao, anh khỏe lắm, anh cầm giúp em.
"
Nói rồi, Đường Ứng nhận túi quần áo trong tay cô bé, bé Tinh Tinh do dự một chút, vẫn là buông lỏng tay.
Kết quả cô bé vừa mới buông tay, “loảng xoảng” một tiếng, túi quần áo nhỏ liền rơi trên mặt đất, Đường Ứng cũng thay đổi sắc mặt.
Cậu ấy dùng sức cũng không cầm lên được, "! "
Lần này hay rồi, mất hết mặt mũi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...