Đường Ứng gọi: "Bíp - bíp - bíp -" Sau ba tiếng bíp, bên kia bắt máy, một giọng nam trầm lạnh lùng truyền đến: "Alo? Đường Ứng?"
"Anh Tô!" Đường Ứng hét lên: "Anh Bắc có chuyện muốn nói với anh.
"
Nói xong, Đường Ứng đưa điện thoại cho Tô Bắc, Tô Bắc vẫn có chút sợ hãi, nhưng nhìn vào ánh mắt tin tưởng của em gái, cậu bình tĩnh trả lời điện thoại: "Alo? Anh cả.
"
"Có việc gì thì nói nhanh lên.
"
Giọng điệu của Tô Tu so với lúc trước thì càng lạnh hơn, hiển nhiên là không muốn cùng cậu nói nhảm.
Tô Bắc tức giận, bình thường nhất định sẽ cùng anh cả cãi nhau một trận, nhưng hôm nay!
Cậu sẽ không.
"Anh cả, em đã tìm thấy em gái của chúng ta rồi.
"
Tô Bắc thành thật nói.
Tô Tu cười lạnh: "Đây là lần thứ năm trong năm nay cậu nói chuyện này với anh rồi.
"
"Tô Bắc, cậu có thể giúp anh bớt phiền phức được không? Cậu có thể dẫn người đi xét nghiệm ADN trước rồi hãy gọi điện cho anh được không? Anh rất bận.
"
Bốn lần trước, Tô Tu bỏ công việc lao tới, nhưng khi xét nghiệm ADN xong, đó không phải là em gái anh.
Anh thực sự mệt mỏi rồi, Tô Bắc, cậu không thể sử dụng bộ não trân quý của mình sao?
Tô Bắc:!
Tô Bắc muốn mở miệng phản bác, trước đây những người đó đều mang theo giấy tờ giám định giả, cậu cho rằng là thật! Sở dĩ cậu tìm anh cả chủ yếu là vì từ đáy lòng cậu dựa dẫm vào anh ấy.
Cậu cảm thấy anh cả của mình là đấng toàn năng, có thể xác định được tính xác thực của giấy tờ giám định.
"Lần này em đã cùng em ấy làm giám định, đó là sự thật.
"
Dừng một chút, Tô Bắc đưa điện thoại cho Tiểu Tinh Tinh: "Bé ngoan, đây là anh cả, em có muốn chào hỏi anh cả không?"
Vừa rồi Tiểu Tinh Tinh cũng nghe được giọng nói của Tô Tu, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng vẫn nhẹ giọng gọi: "Anh cả.
"
"Em là Tiểu Tinh Tinh đây.
"
Giọng nói của tiểu gia hỏa nhỏ nhẹ mềm mại như lông vũ nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, khiến trái tim Tô Tu thắt lại.
Anh vô thức nắm chặt điện thoại: “Cậu thật sự đã cùng em ấy làm giám định sao?”
"Vô cùng xác thực*.
"
*Nguyên văn (千真万确): Thiên Chân Vạn Xác
Tô Bắc có chút buồn bực: "Là Đường Ứng đi làm, cậu ấy tùy tiện tìm một cái bệnh viện, vẫn luôn quan sát xung quanh, đảm bảo không ai có thể động tay động chân được.
"
"Được, anh lập tức tới ngay.
Nếu vẫn là giả thì, Tô Bắc, ha.
"
Âm tiết cuối cùng của Tô Tu, rõ ràng là một sự uy hϊếp.
Tô Bắc vô thức run người, tức giận nói: "Nếu không phải là sự thật thì em sẽ vặn đầu xuống dưới làm quả bóng cho anh đá.
"
"ĐƯỢC!"
Tô Tu sảng khoái đồng ý.
Tô Bắc: !
Không phải, anh trai, anh thực sự muốn vặn đầu em xuống dưới và chơi như một quả bóng à?
Tô Bắc: ! Anh trai tôi đang nhìn trộm đầu của tôi!
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Tinh Tinh nghi hoặc hỏi Tô Bắc: "Anh ơi, nếu đầu anh bị vặn ra, anh sẽ thành ma phải không?"
Tô Bắc: ! ! !
"Anh sẽ không chết! Những lời anh vừa nói chỉ là ẩn dụ thôi.
"
Ẩn dụ?
Tiểu Tinh Tinh chớp mắt, không hiểu lắm, cô bé có thể nói nhiều từ và viết nhiều từ, nhưng cô bé chưa bao giờ nghiên cứu chúng một cách có hệ thống.
Ngày thường ở đạo quán, đều là sư phụ và các sư huynh dạy dỗ cô bé.
Cô bé dành phần lớn thời gian để nghiên cứu đạo thuật nên ẩn dụ hay đặt câu gì đó cô bé cũng đều không hiểu.
Thấy cô bé không hiểu rõ lắm, Tô Bắc mới ý thức được cô bé còn nhỏ.
Chỉ mới ba tuổi rưỡi thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...