Sau khi ăn trưa với bạn cùng phòng xong, buổi chiều Cố Ninh ở trong trường nghe một hội nghị tân sinh viên.
Nhìn như thế nhưng hội nghị tân sinh viên mãi đến năm rưỡi chiều mới kết thúc, cô không biết là sẽ kéo dài đến tận bây giờ, cho rằng năm giờ là kết thúc rồi, ai biết cứ kéo dài mãi, hình như phải kéo dài đến năm rưỡi.
Bốn giờ mười Trần Tùng đã đến cổng trường, bởi vì bọn họ đã hẹn là năm giờ sẽ gặp mặt.
Đang định gọi điện thoại cho Cố Ninh, nhưng sau đó lại nghĩ, hay là gửi tin nhắn trước, Trần Tùng: Vợ ơi, bây giờ anh đã đến cổng trường em rồi, năm giờ em xuống nhé.
Lúc đó, cô vẫn không biết hội nghị vẫn tiếp tục kéo dài, thế nên không chút do dự đáp lại hai từ: Vâng ạ.
Đợi đến lúc hội nghị diễn ra đến năm giờ mười, Cố Ninh mới biết sẽ kéo dài đến năm giờ ba mươi.
Ngay lập tức cô gửi tin nhắn Wechat cho Trần Tùng: Hội nghị kéo dài đến năm giờ ba mươi, bây giờ anh đi tìm tiệm trà sữa hay là quán cafe ngồi đợi chút nhé, nếu không đứng ở bên ngoài đợi mệt lắm.
Trần Tùng: Hiểu rồi, vợ.
Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh Cố Ninh không cẩn thận nhìn thấy màn hình của cô, kinh ngạc trợn tròn hai mắt, nhỏ giọng hỏi: “Vợ? Có người gọi cậu là vợ? Bạn trai cậu gọi cậu?”
Nghe thấy từ vợ này, Cố Ninh xấu hổ cười cười gật đầu: “Ừm.”
Bạn cùng không thể tin nổi giơ ngón tay cái: “Trên mạng đều đang gọi là tình yêu, bảo bảo, bảo bối, ông xã, bà xã, bạn trai cậu phong cách độc đáo, lại gọi cậu là vợ.”
Lúc mới đầu Cố Ninh cũng không thể tiếp nhận được cách gọi này, đặc biệt là năm học cấp ba đó.
Nhưng nghe Trần Tùng gọi đi gọi lại, dần dần, thế mà lại thành quen.
Nhưng nghe thấy bạn cùng phòng nói trên mạng đang phổ biến gọi là tình yêu, bảo bảo, bảo bối, bé ngoan, ông xã, bà xã…
Cô vẫn lựa chọn tiếp tục nghe Trần Tùng gọi mình là vợ thôi, bởi vì Cố Ninh không phải kiểu người lướt mạng, cộng thêm da mặt vô cùng mỏng.
Ngày đầu tiên khai giảng, các bạn cùng phòng của Cố Ninh đều đã gặp Trần Tùng rồi.
Tuy rằng hai người họ nhìn có vẻ chênh lệch tuổi tác nhất định, tính cách cũng khác biệt lớn, một người vô cùng ngoan ngoãn, một người đẹp trai kiểu xấu xa, nhưng các cô ấy có thể đoán ra được là mối quan hệ bạn trai bạn gái.
Bỏ qua những cái khác, người đàn ông của Cố Ninh nhìn man chết đi được, dáng người cơ bắp đó, công cẩu eo*, dáng người tam giác ngược, chả có lẽ ở trên giường không đâm cho người ta sung sướng cả ngày chắc?
Công cẩu eo (公狗腰): đàn ông có vòng ngực rộng hơn vòng eo, và dưới eo hình thành nếp gấp khiêu gợi.
Nhưng chuyện riêng tư kiểu này, tất nhiên bạn cùng phòng không thể nào hỏi ra được.
Nếu như sau này quen thân với Cố Ninh hơn chút, có thể trêu đùa nói, bây giờ bọn họ mới trở thành bạn cùng phòng, vẫn không thể trêu đùa chuyện xấu xa như này.
Thế là bạn cùng phòng cười mờ ám hỏi: “Bạn trai cậu đến tìm cậu à?”
Cố Ninh nói ừm.
Bạn cùng phòng híp mắt nhìn lãnh đạo đang nói trên bục: “Cậu chuồn êm đi, đừng để bạn trai cậu đợi quá lâu, đến lúc đó tớ lại nói cho cậu hội nghị có những trọng điểm gì.”
Cố Ninh người trước giờ luôn là học sinh ngoan ngoãn theo khuôn phép nên do dự, lại nhìn lãnh đạo đang trên bục nói đến năm giờ ba mươi rồi vẫn chưa có ý định kết thúc, cuối cùng quyết định chuồn đi.
Cố Ninh đeo cặp, khom lưng, co người nhỏ lại, từ lối đi đi ra.
Cô chạy đến cổng trường.
Sau khi chạy đến cổng trường, Cố Ninh mới nhớ ra mình bảo Trần Tùng đợi ở tiệm trà sữa hoặc quán cafe, đang định móc điện thoại gọi cho anh, ánh mắt liếc đến chỗ cách đó không xa, lại dừng lại.
Người đàn ông cường tráng đứng cạnh cây xanh, chân dài tuỳ tiện thả lỏng, cúi đầu nghịch điện thoại, cũng không biết đang xem cái gì.
Cố Ninh tạm thời không gọi anh, mà đi qua.
Còn có mấy bước là đến trước mặt Trần Tùng. Ai biết anh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Ninh, cười xấu xa: “Anh nói sao liếc thấy có người giống giống với vợ của ông đây.”
Cố Ninh nghiêng đầu nhìn anh: “Vừa nãy anh xem cái gì đó, xem nghiêm túc như vậy?”
Trần Tùng tự nhiên dắt tay cô, băng qua đường: “Không xem gì cả.”
Cố Ninh không tin.
Cô mở định vị tìm nhà hàng bọn họ sắp đến. Cố Ninh cũng vừa mới đến chỗ này học đại học, xung quanh đây cũng không quen thuộc, đều là lên mạng tìm kiếm.
Lúc mở điện thoại, trên màn hình vẫn còn nguyên giao diện Wechat, đang định mở ra, nhìn thấy trên vòng bạn bè có chấm đỏ, Cố Ninh tò mò mở vào.
Phát hiện là tin cô đăng trên vòng bạn bè trưa nay, mấy giây trước được like.
Mà người like là Trần Tùng.
Thế nên vừa nãy anh đang xem vòng bạn bè của cô, ấn like chắc là không cẩn thận ấn vào.
Cố Ninh cong khoé môi, rời khỏi Wechat, mở Amap chỉ đường ra, mấy giây sau, lại nhỏ giọng nói với Trần Tùng: “Tối nay chúng ta cùng quay lại phòng chúng ta thuê ở một đêm nhé.”
Trần Tùng tưởng mình nghe nhầm.
Cô vợ nhỏ của anh thế mà lại biết chủ động nhắc đến quay về phòng thuê của bọn họ?
Cô chắc nên biết quay về cùng với người đàn ông đã lâu không ăn mặn sẽ xảy ra chuyện gì, làm tình là chuyện nhất định không thể thiếu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...