Chiều tối nay bờ biển không có quá nhiều người, hơn nữa thị trấn được xây gần bãi biển này, người xung quanh đều đã nhìn chán rồi, cũng chỉ có Cố Ninh, người gần như chưa bao giờ ra cửa mới không tới bao giờ.
Nhưng cũng có khả năng là bởi vì mặt trời quá chói chang. Cố Ninh bị chiếu đến mức mắt không mở được, thậm chí còn có hơi hối hận vì đã cùng Trần Tùng đi đến đây.
Còn không bằng quay về làm mấy đề.
Trần Tùng rõ ràng cũng nhìn ra suy nghĩ nhỏ của cô, dẫn cô đi cửa hàng gần biển ăn uống. Trời quá nóng uống đồ uống lạnh là một chuyện khiến người ta vui vẻ, không ngờ rằng chỗ này còn có người bán đồ nướng.
Gió biển mang theo vị mặn, mơ hồ còn có thể nghe thấy âm thanh sóng biển vỗ. Cố Ninh một miếng thịt nướng, một hớp nước lạnh, đôi má phồng lên.
Cô ngồi trên chiếc ghế dài đó.
Hôm nay cô gái mặc chiếc váy trắng dài đến đầu gối, đôi chân trắng nõn xinh xắn đi xăng đan, dây của xăng đan quấn mấy vòng, nhìn giống như thể quấn quanh mắt cá nhân nhỏ nhắn của cô vậy.
Lúc đầu Cố Ninh buộc tóc đuôi ngựa cao bình thường, sau đó cảm thấy quá nóng, thuận tay buộc tóc đuôi ngựa cao thành búi trên đầu, có vài sợi tóc loà xoà trên mặt.
Thịt vừa nướng xong, mùi rất thơm.
Cô hiếm khi có cảm giác thèm ăn mãnh liệt.
Chỉ là, bây giờ ăn nhiều như thế, sáu giờ tối còn có thể ăn tiếp gì được? Suy nghĩ này chỉ chợt loé lên trong đầu Cố Ninh mà thôi, nhưng cô cũng không để tâm.
Mà Trần Tùng dựa vào bàn ghế bên cạnh, chân dài hơi cong lên, hai tay áo phông đen xắn lên đến vai, để lộ ra cơ bắp rắn chắc, khuỷu tay tì lên trên bàn, hai ngón tay kẹp điếu thuốc.
Cách đó không xa có mấy người đi ngang qua.
Ông chủ ở đây hình như quen biết với Trần Tùng, hai người nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng còn liếc sang bên này của cô một cái.
Ông chủ dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được hỏi: “Đây là cô vợ mà cậu nói đó hả?”
Giọng điệu hàm chứa vẻ không thể tin nổi.
Trần Tùng cắn đầu thuốc, nhìn về phía biển mênh mông, lại quay đầu nhìn Cố Ninh đang ăn, đáp một câu: “Không thế thì sao?”
Ông chủ hít một hơi lạnh: “Tôi không đọc nhiều sách, nhưng cũng biết pháp luật của chúng ta bảo vệ trẻ vị thành niên, nhìn cô bé cảm thấy, hình như vẫn chưa thành niên, thực sự có thể cùng cậu…”
Lại đến rồi, Trần Tùng nghe kiểu lời này đến thấy phiền rồi: “Thành niên rồi, ông đây còn chưa có cầm thú như thế.”
Ông chủ cười: “Tôi nhớ không nhầm thì năm nay cậu hai mươi sáu tuổi nhỉ.”
Trần Tùng lườm anh ta một cái, ngón tay châm điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống, ánh lửa đỏ đuối cháy đuối thuốc: “Hai mươi sáu tuổi thì sao?”
“Vợ cậu thì sao?”
“Mười tám.”
Ông chủ cũng châm thuốc: “Tuổi tác của hai người cách nhau cũng lớn nhỉ, tám tuổi đó.”
Trần Tùng lười biếng nhếch mí mắt, tóc ngắn bị gió biển thổi hơi rối, hít một hơi thuốc, hé miệng phun ra, tất nhiên nghe được ra ý trong lời nói của anh ta: “Con mẹ nó cậu lời này là có ý gì?”
Ông chủ lại hỏi: “Bây giờ cô bé đó vẫn đang học cấp ba?”
Cổ họng của anh vì hút thuốc, nên giọng trầm khàn: “Ông lớn nhà cậu, bình thường không thấy cậu hỏi nhiều như thế, hôm nay sao lại hỏi không ngừng vậy.”
Dừng một lát: “Học lớp 12.”
Ông chủ chỉ đã sớm đoán ra được, nghe thấy thế cũng chẳng kinh ngạc: “Thế cô ấy học lên được đại học chứ?”
Trần Tùng nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc: “Chắc chắn rồi, thành tích của cô ấy tốt như thế mà, không học đại học, thì học cái gì?”
“Thế mà cậu vẫn còn bình tĩnh như thế à?” Ông chủ lại cười haha: “Tôi có một cô em gái họ, không phải ruột, lúc trước lăn lộn trên giường với tôi, bây giờ ra ngoài sau khi học đại học, bạn trai cũng đã dắt về cho tôi rồi đó.”
Động tác hút thuốc của Trần Tùng đã ngừng lại.
Anh hút hết điếu thuốc còn thừa lại: “Cậu cũng được đó, đến cả em họ mình cũng ăn.”
“...” Ông chủ nghẹn họng, uống một hớp bia: “Không phải ruột.”
Trần Tùng cười haha: “Có khác gì nhau?”
“Cầm thú.”
Ông chủ đảo trắng mắt: “...”
Con mẹ nó cậu cũng chẳng phải thứ tốt lành gì, vợ cậu thành niên rồi, nhưng nhìn cũng không khác gì so với chưa thành niên, vừa nhìn chính là học sinh, cậu cũng xuống tay ăn được.
Trong lòng anh ta mắng thầm. . Truyện Quan Trường
“Lại nói, chúng tôi với các cậu không giống nhau.” Trần Tùng ấn đầu thuốc vào trong gạt tàn, mở lon bia: “Đừng so sánh ông đây với cậu.”
Ông chủ lười tính toán với anh.
Chẳng biết lấy tự tin ở đâu? Dựa vào khuôn mặt à?
Nhưng sau đó ông chủ lại nghĩ, không muốn để cho anh được thoải mái, cố ý nói mấy lời ly gián anh: “Cẩn thận sau khi vợ cậu lên đại học, chê bai cậu già, một cước đá cậu.”
“Suy cho cùng thể lực của ông già không thể nào so sánh với thanh niên trai trẻ được.”
Ông chủ xoa cằm nhớ đến đề xuất trước đó trên điện thoại: “Nghe nói người trẻ tuổi bây giờ có thể một đêm mấy lần, thật mãnh liệt.”
Hai mươi sáu tuổi là già?
Trần Tùng ném lon bia rỗng lên người cậu ta: “**, có tin bây giờ ông đây đá cậu một phát trước, hoặc là trực tiếp đá cậu xuống biển không?”
Ông chủ giơ tay đầu hàng.
Cố Ninh không biết bọn họ đang nói cái gì, ăn xong thịt nướng thì đi đến, chỉ nghe thấy Trần Tùng nói muốn đá ông chủ xuống biển, cảm thấy không hiểu cho lắm: “Em ăn no rồi.”
Trần Tùng ném cậu ta xuống, dẫn Cố Ninh rời đi.
Cô thấy Trần Tùng đi vào homestay gần biển. Trong tay của anh không biết lúc nào đã nhiều hơn một chùm chìa khoá móc treo vỏ sò, hình như là ông chủ vừa nãy đưa cho anh.
Cố Ninh nhìn anh dùng chìa khoá mở cửa, vẻ mặt nghi hoặc: “Tối nay chúng ta không về sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...