Hình như Lâm Vãn mơ một giấc mơ, trong giấc mơ đó, cậu thấy Chu Ngưng đánh dấu cậu từ trong ra ngoài, cậu hoàn toàn thuộc về Chu Ngưng.
Giấc mơ này rất dài, có lẽ nó kéo dài cả một đêm.
Cậu mệt mỏi tỉnh giấc trong vòng tay của Chu Ngưng, cậu thấy mình đang ngủ ở phòng ngủ chứ không phải căn phòng dành cho khách.
Hôm qua, sau khi làm việc xong, Chu Ngưng cũng lập tức ngủ thiếp đi, nhưng cái giường kia không thoải mái cho lắm, nên anh đã ôm cậu về phòng ngủ, tiện thể tắm rửa luôn cho cậu.
Lâm Vãn không có chút ấn tượng gì vì đêm hôm qua cả, nhưng xem ra cậu đã hoàn toàn kiệt sức.
Đầu óc trống rỗng, cậu theo bản năng sờ sờ mông, Chu Ngưng đã giúp cậu rửa sạch.
Trước khi những ký ức xấu hổ của đêm hôm qua kéo về, cậu mạnh mẽ cầm lấy điện thoại di động trên bàn, thời gian hiển thị trên màn hình làm cậu giật mình.
Cậu vội vàng lay lay Chu Ngưng đang ngủ ngon lành: Dậy đi làm, muộn giờ làm rồi!
Chu Ngưng không chịu tỉnh giấc, vừa mở mắt ra thì lập tức nhắm lại.
Hiếm khi anh mới có thể lười biếng một lần: "Buổi chiều anh đi...!Thôi bỏ đi, ngày mai rồi đi.
"
1
Giọng nói của anh hơi khàn khàn, "Vợ ơi, anh mệt lắm, em cho anh ngủ một chút đi, em cũng ngủ luôn đi..."
Kỳ phát tình vẫn chưa qua, tay chân anh hoàn toàn nặng trĩu, không nhấc lên được, bây giờ còn mệt hơn gấp mười lần đi leo núi nữa.
Lâm Vãn không biết anh mệt như vậy là do kỳ phát tình, cậu còn tưởng rằng do hôm qua làm những chuyện đó nên mới mệt như vậy, cậu vừa xấu hổ lại vừa đau lòng cho anh chồng vận động quá sức của mình.
Cậu chưa từng thấy một Chu Ngưng mềm mại như vậy, anh cứ như con nít mà làm nũng với cậu.
Vừa hay cậu vẫn chưa vượt qua cơn buồn ngủ nên quyết định nằm xuống lần nữa.
Cậu không thể nằm cách xa Chu Ngưng được, phải nằm trong vòng tay anh thì cậu mới hài lòng.
Cậu tìm một vị trí thoải mái trong vòng tay chồng mình rồi chìm vào giấc ngủ.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Không biết qua bao lâu, Chu Ngưng đột nhiên thức giấc.
Trong đầu anh giờ đây toàn là những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, anh vội vàng lay lay Lâm Vãn.
"Tiểu Vãn! Tiểu Vãn! Tỉnh dậy đi! Hôm qua em gọi tên anh! "
Thấy cậu mở mắt, anh lập tức thúc giục, "Mau mau! Mau gọi lần nữa cho anh nghe! "
Lâm Vãn bàng hoàng ngồi dậy, đầu tóc cậu rối bù, cậu mơ mơ màng trả lời anh: Em không có.
Chu Ngưng vui vẻ nói: "Em có! "
Lâm Vãn buồn bực khua tay múa chân: Em thật sự không có.
Chu Ngưng bình tĩnh lại, anh cẩn thận nhớ về ngày hôm qua, sau đó kiên định nói: "Anh thật sự đã nghe thấy mà.
"
"Lúc đó suýt chút nữa là em ngất đi rồi, không nhớ cũng là chuyện bình thường.
Mặc dù âm thanh khá nhỏ và không rõ cho lắm nhưng anh thực sự nghe thấy...!Tóm lại, em mau gọi thêm một tiếng nữa đi.
"
Chu Ngưng tập trung nhìn cậu, hai mắt anh sáng như đèn pha.
Lâm Vãn vuốt vuốt cổ, cậu vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Cậu thử hắng giọng, dùng hết sức lực mà phát ra âm thanh, trong lòng đã cố gắng nói ra cái tên đó nhưng cuối cùng lại không thể thoát ra khỏi miệng.
Vì thế trên cổ ngoại trừ có vài quả dâu ra thì còn có thêm mấy dấu đỏ do chính cậu nặn ra.
Chu Ngưng thấy cậu nhíu mày, anh đau lòng nhìn gương mặt muốn khóc của cậu, sau đó vội vàng nắm lấy bàn tay cậu.
"Trách anh, là lỗi của anh..."
Anh kéo cậu vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Hôm qua anh uống nhiều nên đầu óc không minh mẫn, là anh nhớ lầm.
"
Lâm Vãn khua tay nói mình không sao, cậu cúi đầu đẩy anh ra, xốc chăn lên định xuống giường.
Ngày hôm qua anh không để ý đến chân cậu cho lắm, bây giờ anh thấy ngón chân của cậu có hơi sưng lên, bên trên móng chân còn có một vết máu bầm nhỏ.
"Em bị sao vậy? Em bị khi nào vậy?" Chu Ngưng nâng chân cậu lên mà quan sát kỹ, sau đó đau lòng mà thổi cho cậu, "Có đau không? Sao em không nói cho anh? "
Nếu anh đã không biết thì đừng nói cho anh biết.
Lâm Vãn hơi do dự, cậu liếc nhìn món đồ được đặt trên tủ đầu giường: Hôm qua em không cẩn thận làm rớt cái kia, rồi nó rơi xuống chân em.
"Sao em lại bất cẩn quá vậy..." Chu Ngưng lại nhìn kỹ thêm một chút nữa, "Như vậy đi, em đừng đi nấu cơm nữa, anh xuống lầu mua đồ ăn sáng cho em, lát nữa chúng ta đi gặp bác sĩ.
"
Sắc mặt Lâm Vãn lập tức thay đổi: Không muốn gặp bác sĩ.
"Đi xem một chút đi, xem xem có bị ảnh hưởng đến xương hay gì không." Chu Ngưng xuống giường mặc quần áo, sau đó lấy thứ được đặt trên tủ đầu giường đem cất, mặc dù anh khá thích món đồ này nhưng nó đã làm Lâm Vãn bị thương nên chắc sau này anh sẽ không để nó ở đó nữa.
"Anh đi mua đồ ăn rồi về, em ở nhà chuẩn bị đồ đi."
Lâm Vãn hốt hoảng kéo tay áo anh: Em không còn đau nữa, không cần phiền như vậy.
"Không phiền."
Chu Ngưng vuốt ve bả vai cậu, anh nghiêng đầu hôn lên mặt cậu, rồi kiên nhẫn nói với cậu, "Không phải ngày hôm qua lúc anh khó chịu, em cũng muốn đưa anh đến biện viện sao, giữa hai ta không có chuyện phiền hay không phiền, em hiểu không? "
Chu Ngưng còn muốn hôn cậu thêm cái nữa nhưng ngoài cửa phát ra một tiếng động lớn, anh biết là ai nên liền nói, "Chắc là anh trai anh tới.
"
Lâm Vãn nghe thấy anh trai Chu Ngưng tới thì sắc mặt càng đen kịt, cậu sợ hôm nay Chu Độ thật sự đưa một Omega đến làm vợ mới của Chu Ngưng.
"Đừng ngại, anh trai anh rất tốt, anh ấy nhất định sẽ thích em!"
Chu Ngưng rất vui vẻ, trong đầu anh giờ đây là hình ảnh gia đình hòa thuận của bọn họ, "Mặc quần áo xong thì em đi ra nha, anh đi ra trước.
"
Chu Độ tính toán thời gian tới tìm Lâm Vãn, nhưng hắn không ngờ Chu Ngưng vẫn còn ở nhà, hắn ngạc nhiên nói, "Sao chú không đi làm? "
"Anh còn nói nữa, có phải anh cho em uống rượu giả không vậy? Vừa uống xong thì kỳ phát tình đột ngột ập tới.
"
Ở trước mặt anh trai mình, Chu Ngưng cứ như một đứa trẻ vậy, anh ghé vào tai Chu Độ nói nhỏ, sợ nói lớn Lâm Vãn nghe thấy rồi lại lo lắng cho anh, "Hôm qua em rất cáu kỉnh, làm rơi rất nhiều đồ đạc...!Dù sao thì nó cũng rất khó chịu, em còn tưởng rằng mình sắp chết tới nơi rồi, bây giờ vẫn còn đang khó chịu đây này.
"
Chu Độ rất quan tâm em trai mình, hắn lập tức quên mất nguyên nhân mình tới đây là gì, "Là lần đầu tiên à? Chú đến bệnh viện kiểm tra cho an toàn.
"
Chu Ngưng suy nghĩ một chút, "Được...!Vừa hay chân của Tiểu Vãn cũng bị thương.
"
Sau đó, anh nhỏ giọng nói thêm một câu, "Em cảm thấy em ấy không thích bệnh viện cho lắm, không biết có thuyết phục được không nữa..."
Chu Độ nhíu mày: "Tại sao lại như vậy, có phải người ta không muốn cho chú biết bí mật gì của người ta nên mới như vậy không? "
"Anh đừng suy bụng ta ra bụng người!" Chu Ngưng phản bác anh, "Là do em ấy sợ phiền đến em! Đó là đang đau lòng cho em, người độc thân như anh thì biết cái gì.
"
"Anh suy bụng ta ra bụng người? Bị bệnh mà không đến bệnh viện, vậy thì nếu sau này hai đứa sinh con thì cứ ngồi ở nhà sinh đi.
"
Chu Ngưng trừng mắt nhìn hắn một cái, "Anh, sao nhìn anh giống mấy bà mẹ chồng ác độc quá vậy.
"
3
"Phải cần một bà mẹ chồng ác độc mới có thể quản được vợ chú, chú biết không? Nếu không sớm muộn gì chú cũng chiều hư người ta.
"
Nói chuyện một hồi lâu nhưng không thấy Lâm Vãn đâu, Chu Độ đoán là cậu không muốn nhìn thấy mình, dù sao lần trước bọn họ nói chuyện không được hòa hợp cho lắm.
Nhưng Chu Độ đã suy nghĩ nhiều rồi, thật ra Lâm Vãn đang cố gắng thể hiện thật tốt bản thân, vì vậy cậu có chuẩn bị một chút.
Cậu mặc vest và mang dép lên, còn đeo một cái nơ nhỏ trên cổ, cậu nở một nụ cười thật tươi.
Hai tay cầm iPad, gõ ba chữ thật lớn: Xin chào anh.
Đằng sau còn có thêm trái tim màu đỏ.
Chu Độ: "Xin...!Xin chào..."
Chu Độ thấy đứa nhóc trước mặt mình càng ngày càng biết lấy lòng người khác.
Sau khi bị Lâm Vãn đáng yêu làm cho đứng hình vài giây, Chu Độ buộc phải quay về đề tài bệnh viện.
+
Nghe nói Chu Ngưng không được khỏe, Lâm Vãn có hơi do dự, rõ ràng là cậu muốn đi cùng anh, nhưng cuối cùng vẫn ra hiệu nói với Chu Ngưng: Em không còn đau nữa, em không muốn đi...!Nếu anh không thoải mái thì để anh trai đưa anh đi đi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...