Sau khi kết thúc tiết tự học vào buổi tối ngày thứ Năm, khi Hàn Nặc Đông trở về thì Hàn Bách Tân đã đi ra ngoài xã giao nên không có ở nhà, trong nhà chỉ còn lại Chu Yến đang hút bụi bẩn ở thảm bằng máy hút bụi, Hàn Nặc Đông đứng ở cửa gọi cô một tiếng.
Chu Yến không nghe rõ, cô tắt máy hút bụi hỏi lại.
“Con nói cái gì?”
Hàn Nặc Đông đi đến dang tay ôm lấy cô, hôn lên tóc cô đầy thân mật.
“Con nói, ngày mai dì đến trường họp phụ huynh giúp con.”
Chu Yến vừa đẩy cậu vừa lùi lại phía sau, “Có phải con sợ bố con mắng vì điểm thi không tốt không?”
Hàn Nặc Đông ôm chặt lấy cô bật cười, “Sao vậy? Trong mắt dì con không có tiền đồ như vậy, nếu con mà kém cỏi thật, con còn không biết xấu hổ để cho dì đi chắc?”
Chu Yến không tránh thoát được nên cô đành để cậu ôm như vậy, nghĩ thầm thằng nhóc này đạt bao nhiêu điểm trong bài kiểm tra mà dám kiêu ngạo như vậy.
Hàn Nặc Đông đoán được ý nghĩ của cô, cười nói.
“Chắc dì đang nghĩ con được điểm rất thấp, nhưng con nói cho dì nghe, thật ra con không để bụng mấy chuyện đó… Điều con muốn chính là, ngày đó con có thể hẹn dì đi ăn cơm, quang minh chính đại.”
Chu Yến ngẩn người, cô chợt hiểu ra câu nói mà ngày đó cậu đã nói, giữa hai người họ cách rất xa.
Mặc dù hai người sống cùng một mái nhà, nhưng để có thể gần nhau cũng phải cố gắng rất nhiều.”
“Yến Yến, con nhớ dì…” Hàn Nặc Đông ôm lấy cô, cậu bắt đầu trở nên không thành thật, vật phía dưới đâm thẳng vào cô, lúc này Chu Yến chỉ có thể đẩy ra.
“Đừng mà… Lát nữa bố con sẽ trở lại.”
“Con không làm gì cả, chỉ muốn hôn dì mấy cái…” Cứ như vậy nụ hôn rơi xuống mặt cô, hết cái này đến cái khác, hôn đến mức Chu Yến phát ngốc, đang mơ mơ màng màng thì lại bị hôn miệng, tiến thêm một chút nữa, lưỡi của hai người quấn vào nhau, lúc này cô mới phản ứng lại, tại sao bọn họ lại hôn nhau rồi.
“Ưm a…” Chu Yến nức nở, nhưng hôn chính là hôn, lưỡi của cô bị quấn vào, môi bị khoá lại, cũng nói được cái gì cả, cô chỉ có thể để cho cậu hôn như vậy.
“Haiz, không được, con không chịu nổi… Dì vừa hôn con một cái, con đã muốn đụ dì…” Lời nói này giống như là trách cô làm sai, nhưng ai là người hôn ai trước hả!
Dù sao Hàn Nặc Đông cũng sắp nổ tung, cơ thể dán sát lên người cô, trái tim ở trong lồng ngực đập thình thịch ngay cả cô cũng nghe thấy được… Thình thịch!
“Khi nào thì ông ấy trở về?”
“Không biết nữa.”
“Ông ấy đi đâu vậy?”
“Nói là đến đường Nam Kinh.”
“Đi bao lâu rồi?”
“Vừa tan làm đã đi ngay, chắc được hơn nửa giờ rồi…”
“Hiện tại ông ấy chưa thể về được.”
Hàn Nặc Đông bế Chu Yến lên, Chu Yến chỉ cảm thấy trời đất u ám, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Hàn Nặc Đông ôm về phía phòng ngủ của cậu.
“Nặc Đông, không được đâu… Dì không thể, buông dì ra mau.”
“Yến Yến, con hứa sẽ nhanh hơn một chút.”
“Con muốn chết à!”
“Cậu nhỏ của con sắp chết rồi.”
Hàn Nặc Đông bế người ném lên trên giường, đôi mắt của cậu đỏ lên giống như một con báo con đang đói bụng, nhưng đi săn chưa bao giờ bỏ lỡ con mồi, lao nhanh đến mức chỉ mất một giây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...