Bảy X Hoan Khiển Mẹ Kế Của Tôi


“Con đừng có nổi điên!” Chu Yến không tránh được, bị Hàn Nặc Đông ôm hôn, miệng bị cậu bịt kín lại, cô cảm thấy hơi nóng xông lên tận trán, xô xô đẩy đẩy, cuối cùng cô lại có cảm giác mình đang đáp trả nụ hôn của cậu… Cậu không điên, nhưng cô thì điên rồi.

Điên rồi, điên rồi!

Chu Yến thấy cậu vén váy của mình lên, chưa kịp làm màn dạo đầu mà phía dưới của cô đã ướt đẫm, quy đầu của cậu cắm vào trước, bàn tay sờ soạng miệng huyệt, chỉ một lát sau đã dính đầy dâm thuỷ, đâm vào bên trong cũng dần dần trở nên dễ dàng hơn.

Cậu không chơi chín nông một sâu, mà đâm thẳng vào bên trong, nguyên cây tiến vào nguyên cây đi ra, điều này khiến cho Chu Yến cảm thấy côn thịt càng ngày càng cứng hơn.

“Ưm ưm…” Hai chân Chu Yến quấn vào nhau, cô nâng eo, dùng hai khuỷu tay chống đỡ để nhìn xuống bên dưới.

Hàn Nặc Đông thấy vậy liền vén áo của mình lên để cho cô thưởng thức.

“Dì xem đi, dì xem, con đang đụ dì… Nộn thịt của dì tràn ra bên ngoài nhìn rất đáng yêu, nước nhiều dính cả vào lông mu của con.”

“Câm miệng.” Chu Yến ngại cậu nói quá nhiều lời cợt nhả, nhưng cô không thể không thừa nhận, những lời cợt nhả này khiến trái tim của cô ngứa ngáy, bây giờ cô lại đang thấy xương mu của bọn họ dán sát vào nhau, hoa huyệt giữa hai chân mở ra, bao bọc lấy dương vật thô dài của cậu, tưới đầy nước lên lông mu đen rậm rạp của cậu… Ngoài cảm thấy ngại ngùng cô còn thấy mình đã sa đọa trong cảm giác kích thích đến mãnh liệt này, cơ thể của cô trở nên tê dại, suýt chút nữa đã hét thành tiếng.


Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong tay Chu Yến vang lên, trên màn hình hiển thị… Ông xã.

Hàn Bách Tân đã hạ cánh, máy bay vừa đáp xuống đất thì hắn và những người trong khoang máy bay đã mở máy, lúc này hắn gọi điện thoại cho Chu Yến để báo bình an, nhưng chuông vang lên ba bốn tiếng cũng không có người nhận, hắn còn tưởng rằng Chu Yến đang đến sân bay đón mình nên không nghe thấy tiếng chuông, vừa định cúp máy thì điện thoại đã có người nghe.

Người ở đầu dây bên kia thở hổn hển, nhỏ giọng trả lời.

“Bách Tân…”

Hàn Bách Tân nghe thấy giọng nói mềm mại quen thuộc, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, hắn mỉm cười.

“Yến Yến, anh đến nơi rồi, vừa ra khỏi máy bay, em đừng vội, anh vẫn còn phải đi lấy hành lý nữa.”

“Ưm… À, được… A!” Đột nhiên Chu Yến kêu một tiếng, cũng may tiếng máy bay rầm rầm chuyển động nên Hàn Bách Tân không nghe rõ, hắn chỉ nghi ngờ gọi cô.


“Yến Yến.”

Làm sao hắn có thể tượng tượng được, đầu dây bên kia Hàn Nặc Đông đang cầm điện thoại cho Chu Yến, còn Chu Yến đang nằm phía dưới bị cậu đụ đến run rẩy, hơi thở vẫn còn chưa ổn định.

“Ah, Bách Tân.”

“Em đang ở bên ngoài sao?”

“Vâng, đúng vậy.” Chu Yến ậm ừ, “Em không nói chuyện với anh nữa, em sẽ đến sân bay đón anh ngay đây.”

Hàn Bách Tân đang buồn bực thì lại nghe thấy giọng nói của Hàn Nặc Đông qua loa điện thoại, “Bố ơi… Con và dì nhỏ sẽ cùng đi đón bố…”

Vừa nói Hàn Nặc Đông vừa đâm mạnh một cái, Chu Yến che miệng quay mặt sang chỗ khác.

Hàn Bách Tân giật mình, không nghĩ đến Hàn Đông Nặc cũng đang ở bên cạnh, hắn chỉ nói.

“Ừm, được rồi, hai người đi đường cẩn thận, con cúp máy đi.”

Ngay lúc cuộc gọi vừa bị cắt đứt, Hàn Nặc Đông đã ném điện thoại di động xuống, nắm chặt lấy eo của Chu Yến hung hăng đưa đẩy vài cái, gầm lên một tiếng, cậu đã bắn tinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận