Bảy X Hoan Khiển Mẹ Kế Của Tôi


Ah! Đột nhiên cô cảm thấy tiểu huyệt của mình trơn ngứa khác thường, cô rùng mình một cái, sống lưng căng thẳng, cô chỉ cảm thấy cái miệng nhỏ của mình bị mở ra, một dòng nước phun ra từ trong miệng huyệt, chảy xuống đùi, người ở phía sau cũng ôm lấy cô run rẩy kịch liệt, đầu đặt trên bả vai của cô, phát ra tiếng nấc trầm thấp nghe như tiếng khóc… Cậu khóc à?

Rõ ràng là bắn tinh, nhưng Hàn Nặc Đông lại lén lau khoé mắt?

Không biết cô và cậu ai là người lên cao trào trước, dù sao hai người cũng ngây ngẩn một lúc, giống như đang bay trên bầu trời không có một đám mây nào, một lúc lâu cũng không rơi được xuống dưới.

Làm tình đúng là một loại thuốc gây nghiện.

Chu Yến khó có thể tin được bà thím trung niên như mình lại bị thằng nhóc này đụ hai lần đến mất kiểm soát và phát điên, dục tiên dục tử, thậm chí cô còn muốn hôn cậu, một dựa sát vào người cậu để lưu luyến thêm một chút.

Đúng là quá xấu hổ mà.

“Sao vậy? Dì không thoải mái sao?” Hàn Nặc Đông nhìn cái bao cao su đang bọc tinh dịch, vừa định nói với Chu Yến về vấn đề này thì lại nhìn thấy cô nằm bò lên sô pha giả chết, không biết cô đang nghĩ gì, nên cậu cọ sát vào người cô, hôn lên tóc cô làm nũng.


“Dì chê con nhanh sao? Haiz, người ta là lần đầu tiên đấy… Tiểu Yến Yến, con tranh thủ để tiểu huynh đệ của mình sẽ biểu hiện thật tốt trong lần tiếp theo.”

Chu Yến cảm thấy hơi tức giận, không phải cô ngại cậu ra vào quá nhanh, mà ngược lại, đây là lần đầu tiên mà cậu phát huy được như vậy thì tốt quá, tương lai không thể khinh thường, nhưng cô không dám nói ra những lời như vậy, hai người bọn họ không có tương lai, đây là một sai lầm, phạm sai lầm lần đầu chỉ là ngoài ý muốn, nếu còn tái phạm sẽ là tội lỗi không thể tha thứ được.

Chu Yến ôm quần áo ngồi dậy, cô nhíu mày lại trả lời.

“Dì đi tắm.” Vừa nói xong đã đẩy cậu ra để đứng dậy, cô cũng không quan tâm từ đầu đến chân của mình không được che lại đầy đủ, phía bên dưới trần trụi, nhưng cũng chẳng sao, dù gì thì cô đã sớm bị cậu ăn sạch sành sanh, nói ra thì lại xấu cả mặt.

“Yến Yến, dì nhỏ!” Hàn Nặc Đông đuổi theo cô, cũng may cô hành động mau lẹ, vừa trở về phòng đã kịp trở tay đóng cửa, cách một cánh cửa ra lệnh cho cậu.

“Không phải con rất sướng à? Bây giờ có thể trở về được rồi đấy… Ngày mai, bố của con sẽ về nhà.”

Chu Yến còn muốn nói thêm một câu… Dì chỉ coi như ăn một con vịt sau khi uống rượu, nhưng ngẫm nghĩ lại, cô cảm thấy mình chỉ cần nhắc đến Hàn Bách Tân ở câu cuối là đủ rồi.

Hàn Nặc Đông vẫn gõ cửa, không phải cậu không nghe thấy những lời cô nói mà là đêm nay vẫn còn rất dài, cậu còn rất nhiều điều muốn nói.

“Yến Yến, dì mở cửa ra, con không phải như dì nghĩ đâu… Con thích dì, con rất yêu dì, dì có nghe thấy không!”

Trong phòng không có tiếng trả lời lại, Hàn Nặc Đông trở nên tức giận, cậu nâng cái chân đang bị thương lên đá mạnh vào cửa, ầm một tiếng, nhưng cô vẫn không hề đáp lại.

“Được, dì không để ý đến con thì con cũng không đi, con cứ ngồi ở trước cửa phòng của dì như vậy đấy!” Giống như một đứa nhóc đang đòi làm loạn, Hàn Nặc Đông nói được làm được, cậu ngồi xuống, đầu dựa vào cánh cửa phòng ngủ, ngồi thẳng tắp như vậy cả một đêm.


Khi đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng bước chân, Hàn Nặc Đông còn chưa mở mắt ra thì chỗ tựa lưng đột nhiên bật ra….

Cánh cửa đã bị mở, cơ thể của cậu không phản ứng kịp mà đổ ra sàn nhà, phần đầu đau nhức khiến cậu tỉnh táo lại, chớp mắt nhìn vài lần, đây là thế giới đang lộn ngược… Chu Yến đang đứng chổng ngược… Khuôn mặt của cô gần trong gang tấc!

Hàn Nặc Đông bật dậy, nhưng vì nhảy quá mạnh nên đầu có chút choáng váng, đứng không vững suýt chút nữa thì té ngã, Chu Yến vươn tay đỡ lấy cậu, lúc này cậu bám chặt vào cánh tay không chịu bỏ ra, khàn giọng lẩm bẩm.

“Yến Yến…”

“Ah, đừng nháo, dì đi đón ba của con, con có muốn đi không?” Lúc này cậu mới nhìn thấy Chu Yến đã thay bộ quần áo khác, chiếc áo len trắng và cái váy màu xanh, tóc đều cuốn vào để trong cổ áo lông, cô còn che miệng lại chỉ lộ ra đôi mắt.

“Bọc kín mít như vậy…”

“Còn không phải do con!” Chu Yến muốn nói do cậu cắn những vết xanh tím trên cổ của cô, nhưng những lời này nghe như trêu chọc đùa giỡn, vì vậy cô đành nuốt nửa câu còn lại vào bụng.

Nhưng Hàn Nặc Đông đã sớm đoán được nửa câu sau, cậu cười rộ lên.

“Dì làm vậy chỉ có thể che được nhất thời chứ không che được lâu dài, chờ buổi tối lúc dì lên giường với lão Hàn, ông ấy vẫn có thể nhìn thấy, đến lúc đó dì định giải thích như thế nào? Dì không thể thừa nhận mình nuôi dưỡng một tên ăn bám đâu nhỉ?”


Chu Yến nheo mắt nhìn cậu, nhấc tay muốn đánh nhưng cậu lại bắt được cánh tay của cô sau đó đặt lên trên mặt của mình.

“Đến đây, đến, dì đánh đi, đánh con này.”

“Biến thái!” Chu Yến nhìn dáng vẻ thiếu đòn của cậu, cô rụt tay lại, nhưng không ngờ cậu lại ôm chặt lấy cô.

“Con biết, dì đang luyến tiếc…”

“Buông ra a… Ai nha!” Chu Yến cảm thấy đứa nhỏ này đang muốn chết, tại sao suốt ngày muốn kéo cô lên trên giường.

“Con mặc kệ, trước khi ông ấy trở về, con vẫn còn muốn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận