Bảy X Hoan Khiển Mẹ Kế Của Tôi


Chu Yến, mau buông thằng nhóc ra.

“Dì biết con không thể, dì cũng không thể, Tiểu Yến Yến của con.” Cậu nhíu mày lại, đột nhiên cậu nhấn thắt lưng xuống, thẳng tắp đi vào, hai người đều không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ… Ah!

Tại sao lại thoải mái như vậy?

Trong lòng hai người đều không hẹn mà cảm thán, Chu Yến không khỏi dang rộng hai chân, cơ thể đong đưa, cô duỗi tay nắm chặt lấy hai cánh tay của Hàn Nặc Đông, cái miệng nhỏ hé mở, đôi mắt mờ mịt, chỉ cần một biểu cảm như vậy đã suýt chút nữa câu dẫn Hàn Nặc Đông dơ tay đầu hàng.

Cậu đành phải ra sức va chạm với phần bên ngoài, nhưng càng đâm thì tầng tầng lớp lớp thịt mềm kia kẹp càng chặt, cái miệng nhỏ bên trong hút mạnh một cái làm cậu hoảng loạn nhìn ra chỗ khác, chỉ thấy trên bức tường của phòng khách đang treo một bức ảnh cưới của Hàn Bách Tân và Chu Yến… Trong ảnh, Hàn Bách Tân đang giả vờ hôn Chu Yến, Chu Yến thì ngại ngùng nghiêng mặt, mặc đồ cô dâu mỉm cười, giống như chỉ muốn trở thành một cặp uyên ương chứ không muốn làm tiên.

Hàn Nặc Đông nghiến răng, giận dữ, cậu nắm chặt lấy vòng eo của Chu Yến, ngồi dậy, bắt đầu tìm vị trí thích hợp để lao vào, tốc độ càng ngày càng nhanh.

Cậu làm càn nhìn côn thịt thô tráng của mình đang ra vào trong hoa huyệt của cô, cậu không nhịn được mà đâm vào chỗ sâu nhất trong cơ thể của cô, tưởng tượng đến hình ảnh bố của mình đâm vào chỗ này, cậu không khỏi so sánh… Ông ấy đã đụ vào tận đây rồi sao? Đụ vào trong này rồi à? Không được, cậu muốn đụ hết tất cả những nơi mà cô có, ngay cả chỗ kín đáo nhất cậu cũng phải đâm vào, làm thế nào đi chăng nữa cũng phải sâu hơn lão Hàn kia!


“A!” Chu Yến bị cậu tàn nhẫn va chạm, cô không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng, trong lòng cô muốn mắng chết thằng nhãi ranh này, nhưng Hàn Nặc Đông không để ý, cậu vẫn va chạm từng cái từng cái với sức lực rất mạnh.

“Rên đi, Tiểu Yến Yến, ông ấy thích nghe dì rên rỉ, con cũng thích nghe…”

“Hàn Nặc Đông….

Tên khốn kiếp, dì hận con…”

Lời này đúng là ác độc, nhưng Chu Yến lại cố tình nói ra, cô muốn khi Hàn Nặc Đông nghe thấy thì sẽ từ bỏ ý định tán tỉnh dâm đãng đi.

“Ưm, hận đi, hận chết con đi, cho dù dì hận con đến mấy con cũng muốn đụ dì!”

Rất hận!


Chu Yến nhấc người lên cắn vào người cậu, cắn cơ ngực,, bả vai rắn chắc của cậu, cắn lên cổ, vành tai, mặt sau đó lại ôm chặt lấy cậu, hai chân bám chặt vào người, lúc này cô bắt đầu hôn lên đôi môi của cậu, nhưng nụ hôn này cũng không ngoan ngoãn chút nào… Một nụ hôn mang theo sự hận thù, cắn tới cắn lui.

Hàn Nặc Đông bật cười, thấp giọng hừ một tiếng.

“Tại sao lại giống như con cún nhỏ thế hả… Ưm… Ngoan, hôn anh tiếp nào.”

Cậu dám trở thành anh luôn rồi.

Chu Yến tức giận, vặn tay của cậu.

“Tên xấu xa này!”

Hàn Nặc Đông đau đớn nhưng việc này cũng làm giảm bớt xúc động muốn bắn ra của cậu, cậu cúi người đè cô lên ghế sô pha, sau đó đẩy ngực của cô lên trên, bàn tay vuốt ve khuôn mặt ửng hồng ướt át của cô, nhỏ giọng hỏi.

“Dì có thích con không, có thích con không hả?”





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận