Bảy X Hoan Khiển Mẹ Kế Của Tôi


Không ai có thể đoán được tâm trạng của một thiếu niên cơ chứ bởi đây là cái tuổi bất ổn định của tâm sinh lý, lúc nóng lúc lạnh.
Ngày hôm sau là ngày Hàn Nặc Đông trở lại trường học.

Mặc dù đó là điều tốt cho Chu Yến – bởi cậu sẽ đi sớm và về muộn nên cơ hội gặp mặt giảm đi rất nhiều, nhưng lúc nào cô cũng vẫn lo lắng cho vết thương của cậu.

Chu Yến đặt đồng hồ báo thức rồi dậy làm đang làm bữa sáng cho cậu, nhưng khi cô thức dậy, cô lại thấy trong phòng trống rỗng không có một ai, đến cả vài câu nhắn cũng không thấy.
Điều này khiến Chu Yến nhớ đến sự dịu dàng đêm qua của Hàn Nặc Đông, nhưng cậu có vẻ hơi khó hiểu – rốt cuộc cậu đang tức giận hay vẫn là lãnh đạm với cô?
Lãnh đạm với cô cũng không sao, để cô không lo lắng nghĩ ngợi mỗi ngày, nhưng người này thật sự rất lạnh lùng với cô khiến Chu Yến có chút áy náy, trong lòng rất mong được gặp cậu.

Vì vậy mà cô đã để ý tác phong của cậu vào hai buổi sáng, kết luận rằng đại khái là Hàn Nặc Đông buổi sáng sau khi ra khỏi phòng thì đều vội vã rời khỏi nhà.


Ngay cả khi nhìn thấy cô trong phòng khách, cậu cũng vẫn dửng dưng chào hỏi cô và không bao giờ nhắc đến chuyện đêm đó giống như đêm đó và mặt trăng chỉ đều là ảo ảnh trong giấc ngủ của Chu Yến.
"Đó có lẽ là một đứa nhỏ tuyệt tình và vô tâm..." Vào tối thứ Sáu, Chu Yến có một cuộc hẹn ăn cơm với người bạn đại học đã không gặp gỡ lâu năm của mình là Quách Mạn.

Khi được hỏi về đứa con riêng của chồng mới của bản thân, Chu Yến bèn cầm chiếc chén sứ được tráng men xanh đặc trưng của Nhật lên, nhấp môi và trả lời chậm rãi.
"Có phải là không quen với việc nuôi dưỡng một đứa trẻ không? Mình đã nói với cậu từ lâu rồi, sống với nhau không dễ dàng như vậy đâu, quãng thời gian khổ sở của cậu có hay không cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi." Quách Mạn vừa ly hôn năm nay bởi vì mâu thuẫn với gia đình chồng, đặc biệt là sau khi hai vợ chồng có một đứa trẻ, xung đột còn trở nên nhiều và căng thẳng hơn nữa, cuối cùng, cô ấy phải ra tòa để chấm dứt tình trạng sống ly thân của gia đình, vốn dĩ cô và người chồng Lâm Điểu cũng muốn tự giải quyết với nhau nhưng hai gia đình lại trở thành kẻ thù không đội trời chung, điều này đã gây sức ép rất lớn lên Quách Mạn.

Bởi vậy, nghe qua vấn đề của nhà Chu Yến, cô ấy thuyết phục với thái độ của một người từng trải: "Mình nói với cậu, A Yến, cậu không cần phải lo lắng cho cậu ta, dù sao bạn có chăm sóc và hầu hạ cậu ta có chu đáo hay không, cậu ta cũng chưa xem bạn là người tốt đâu, bề ngoài chỉ là giả vờ chấp nhận cậu thôi chứ trong lòng thì khó lắm.

Chờ năm sau Hàn Nặc Đông lên đại học, cậu nên thúc giục Lão Hân mua cho cậu ta một căn hộ riêng, cậu cũng không cần quá quan tâm về điều đó đâu.

Đến lúc đó, có khi Hàn Nặc Đông lại càng thích thú chứ không muốn ở cùng với vợ chồng cậu đâu."
Chu Yến biết chắc rằng Quách Mạn đã hiểu sai ý của cô rồi, nhưng cô không thể giải thích ngọn ngành hơn về sự việc, cô không còn cách nào khác ngoài mỉm cười khổ.

Chu Yến nâng chén uống hết rượu sake ở trong, và chất lỏng ấm áp chảy xuống, rượu trôi xuống từ cổ họng đến dạ dày cô, và một ngọn lửa bất ngờ bùng lên, thiêu rụi toàn thân cô.
Hôm nay hai người đi ăn kiểu teppanyaki* tự phụ vụ của Nhật.

Hai đứa chỉ gọi vài món là đã no nê.


Lúc ấy, có một nhóm học sinh mặc đồng phục cấp ba liền đến đặt một bàn ở bên cạnh hai người.
*“teppanyaki”: kiểu nấu ăn trong ẩm thực Nhật Bản bằng cách nướng áp chảo trên một tấm kim loại dày, thường bằng gang hoặc thép có khả năng chịu nhiệt cao, thường người đầu bếp sẽ nấu trước mặt khách hàng và khách hàng sẽ được thưởng thức đồ ăn ngay sau khi vừa được chế biến.
Chu Yến cười nhìn Quách Mạn vẻ mặt ủ rũ: "Nhìn xem, khắp nơi đều có người trẻ tuổi, chúng chính là nhân vật chính của thế giới ngày nay, sức sống của bọn trẻ quả thật dữ dội và tràn đầy mà.

Nhìn lại xem bản thân chúng ta này, đều đã già cối rồi, thân thể ắt không chịu được những hoạt động dãn gân cốt.”
Quách Mạn nhún vai: Khi thằng nhóc chưa sẵn sàng, đừng đánh giá thấp bản thân.

Chúng ta đều còn trẻ, không phải chỉ già hơn bọn nhóc đó thôi sao?"
Chu Yến vì câu nói đó mà bật cười, cô cúi đầu cười ngặt nghẽo.

Trong đầu cô hiện lên khuôn mặt Hàn Nặc Đông với vẻ bất cần đời với những lời bộc bạch của cậu trên “sách bìa trắng.” *
*“sách bìa trắng”: Bìa của những văn kiện phát biểu công khai về những vấn đề trọng đại của chính phủ, hội đồng nhà nước thường có màu trắng, nên gọi là sách bìa trắng.

"Bản thân mình có lẽ già hơn tuổi, tâm hồn của mình bên trong có lẽ chính là tấm lòng của một người già cáu kỉnh đã đi qua bao thăng trầm của cuộc đời.

bụng rỗng trước sau.

Ngày nào mình cũng luôn có gắng đi đại tiện để lỡ đến một ngày có chết đi, bụng mình sẽ trống rỗng và đỡ phải mất đi thể diện."
Chu Yến không kiềm được lòng mình mà hỏi:"Cậu có nghĩ rằng ...!người ta sẽ yêu một người khác chỉ vì thân thể không? "
Quách Mạn ngửi thấy mùi không ổn trong câu hỏi đó của Chu Yến, cô ấy vội vàng chớp mắt: “Ý cậu nghĩa là gì?”
“Kiểu như là khi mình sẽ để ý, quan tâm đến thể xác của một người hơn là linh hồn của họ, và bản thân chính là không thích tâm trí của một người mà chỉ thích thân thể của người đó ý.”
“Nghe không hiểu tí nào, cậu nói tiếng người đi xem nào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận