Lời nói thì ra vẻ rất tội nghiệp nhưng Chu Yến lại chán ghét nói:" Hàn Mặc Đông, từ bao giờ mà cậu trở thành một người lưu manh như thế này!”
“Rõ ràng là bởi dì dụ dỗ con nên con mới trở thành như thế này..."
"Làm sao có thể?" Mặt của Chu Yến nóng lên.
Quả thật đúng là cô có làm như vậy, bản thân không đủ can đảm để phủ nhận.
Trong chốc lát, cô thật sự đã hy vọng rằng Hàn Nặc Đông có thể đâm vào bên trong cô, làm cho cô lên đỉnh.
Nước của cô với những suy nghĩ ấy bây giờ cũng chảy rất nhiều.
“Được rồi, đúng là dì không có làm gì, chỉ là tự con đa tình thôi.” Khuôn mặt của Hàn Nặc Đông đặc biệt u ám trong những mảng ánh sáng chiếu thành từng đốm nhỏ trên khuôn mặt chìm trong bóng tôi và hình như cậu có một cảm giác đau buồn và không vừa ý.
Chu Yến trước cử chỉ ấy thì mềm nhũn, bất lực nói: "Được rồi, dì sẽ xoay người đếm được hai mươi.
Trong hai mươi giây ấy, con không được phép chạm vào dì vì khi dì quay lại, con phải biến mất nghe chưa."
"Hai mươi? Dì muốn con xuất tinh sớm hay sao!"
"Năm mươi.
"
“Vừa mới vừa rồi là năm mươi mà con không bắn ra nổi, 100 đi dì.” Cậu thiếu niên cò kè mặc cả với Chu Yến.
Chu Yến gần như bật cười, nhưng miệng lại mếu máo nói: "Được rồi, nhưng con không được phép lỗ mãng.
Nếu con chạm vào dì, hoặc nếu đếm tới 100 mà không tự giác rời đi, dì sẽ cho con đi về sống với người mẹ ruột kia và không bao giờ… nói chuyện, để ý đến con nữa."
“Con là loại người dễ thất hứa vậy sao?” Hàn Nặc Đông cảm thấy hơi uất ức khi bị cô coi bản thân là một đứa trẻ nhỏ mà hăm dọa.
Nhưng Chu Yến cũng không nhận ra sự khác biệt trong tâm tư của Hàn Nặc Đông, cô ấy chỉ quay lại và bắt đầu đếm với hai cánh tay của mình - "1, 2, 3 ...".
Cảm giác rất lạ, không có âm thanh nào phía sau, Chu Yến tiếp tục đếm, và khi cô ấy đến ba mươi, cô đột nhiên nghe thấy một âm thanh thở hổn hển, hơi thở phả ra sau cổ, cô chợt run lên, cô mới nhận ra rằng Hàn Nặc Đông đang ở ngay sau mình, dù không trực tiếp chạm vào người cô nhưng khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần, khiến cô nổi hết da gà.
Mồ hôi của cô không ngừng chảy xuống, cảm nhận được Hàn Nặc Đông đang mạnh mẽ vuốt ve côn thịt của cậu, từng chuyển động đều đi theo nhịp đếm của cô -
"Năm mươi, năm mươi mốt ..."
“Đây chính là khoảnh khắc con đang đụ dì đó, dì nhỏ à, mỗi nhịp đếm chính là một cú thúc, năm mươi lăm, năm mươi sáu ...” Hàn Nặc Đông cố gắng hết sức để kìm nén giọng nói của mình và đếm theo cô, “Chà… bây giờ dì đang đến kì kinh phải không, quả thật đúng là khoảng thời gian phù hợp để làm tình, con thật sự muốn xuất tinh vào trong dì…”
Câu nói này khiến cho Chu Yến từ đầu đến chân đều rùng mình.
Khi con số trong miệng Chu Yến gần đến một trăm, Hàn Nặc Đông khẽ thở dài một tiếng.
Chu Yến cảm thấy hơi nóng ẩm ướt đang bốc lên xung quanh mình, và cô lại tiếp tục đếm: chín mươi bảy, chín mươi tám, chín mươi chín...!"
Chu Yến quay người lại, người đó đã biến mất, cửa phòng ngủ của cô ấy mở một nửa, sức nóng của cậu cũng không còn, và nụ hôn của cậu lúc nãy cũng rất khó tìm thấy sự vương vấn.
Chu Yến không thể biết trong lòng mình là như thế nào.
Cảm thấy có chút u sầu, cô bước tới đóng cửa lại, nằm lại trên giường và nghĩ rằng Hàn Nặc Đông có thể vào phòng ngủ của cô dễ dàng như vậy với một cái chân bị gãy, vậy nên dù cửa có đóng hay không cũng không có gì khác biệt.
Thật khó để nói cậu làm thế nào để bước vào trong khi trời tối.
Cô ấy giơ tay và tắt đèn, và xung quanh lại trở nên tối tăm, và rèm cửa không thể che đi ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Cô nhìn ánh trăng đang ở xa xa kia, lại nhớ tới cậu thiếu niên kia vừa mới làm cô mê đắm trong bóng tối: Cậu ôm cô, cắn cô, liếm cô, hôn cô, cô thực sự đã cùng với Hàn Nặc Đông môi lưỡi triền miên, và nụ hôn của họ rất mạnh mẽ và kéo dài cho đến khi cô không thể thở được nữa...
Chu Yến nhịn không thể không thò tay vào chăn bông, và khi cô cảm thấy quần lót của mình đã ướt, cô liền thò vào bên trong, mò mẫm nơi tiểu huyệt nhạy cảm của bản thân và nhẹ nhàng xoa nắn, ngón tay mảnh khảnh của Chu Yến nhờ sự ướt át của môi âm hộ mà dễ dàng đi sâu vào bên trong.
Chu Yến vừa nghĩ đến việc Hàn Nặc Đông vừa hôn cô một cách hoang dã và man rợ như thế nào, và cảm giác mút mát khi cậucắn bầu ngực đẫy đà của mình đã khiến cô không thể ngừng “an ủi” bản thân ở nơi âm hộ.
Tay còn lại của cô lại không ngừng mân mê đầu nhũ hoa đã sưng cứng, hông cô nâng lên để tiểu huyệt của bản thân ăn trọn ngón tay của cô.
Cô điên dại chọc ngoáy bên trong thân mình rồi phun ra một vũng nước dâm đãng, trái tim cô lúc này cũng như dừng đập một nhịp khi giữa cơn đê mê, cô nhớ đến lời của Hàn Nặc Đông - "Bây giờ dì đang đến kì kinh phải không, quả thật đúng là khoảng thời gian phù hợp để làm tình, con thật sự muốn xuất tinh vào trong dì…...", cái giọng nói trầm thấp ấy như lặp đi lặp lại bên tai cô, Chu Yến đã đạt cực khoái rất nhanh, tấm nệm bên dưới thân cô vì vậy cũng bị ướt.
Nhưng may mắn thay, âm thanh văng vẳng bên tai cô cũng đã biến mất, chỉ còn trong bầu không khí tối tăm với những tiếng thở gấp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...