Hàn Nặc Đông đến gần cô hơn, “Dì nhỏ, dì đang xem thường người khác đấy.
Đại trượng phu dám làm dám chịu, dì sợ con không quan tâm dì nữa phải không?”
Chu Yến muốn cãi cọ với cậu, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến những gì mình đã nói với đứa trẻ này, dường như cô đã thật sự động tâm.
Trong bóng tối, cô quyết định mím môi lại, im miệng không nói thêm một lời nào nữa.
Nhưng Hàn Nặc Đông lại đến gần cô hơn, ánh mắt và vẻ mặt đều có chút lo lắng nhưng cô không nhìn thấy được, cô chỉ nghĩ tính tình trẻ con của cậu nổi lên, náo loạn một lúc là dừng lại, nên cô đành phải khuyên.
“Con nằm ở đó không lạnh sao? Mau quay về phòng của con đi, đừng để bị lạnh đến cảm mạo.”
Hàn Nặc Đông thấy cô nói gần nói xa, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, nghiêng nửa người đè lên trên cơ thể của cô, mặc kệ cô đẩy như thế nào cũng không đẩy nổi.
“Hàn Nặc Đông…”
“Trong lòng dì coi thường con, nghĩ con chỉ là một thằng nhóc, cái gì cũng không làm được, không tự lập, không có công việc, tương lai sẽ phải ra đường xin ăn nếu không có bố ở bên cạnh… Có phải không? Có phải như vậy không?” Giọng nói của Hàn Nặc Đông không lớn nhưng giọng điệu oán giận.
Chu Yến kinh ngạc, cô còn sợ rằng cậu muốn bóp chết mình nên cuống quýt phủ nhận.
“Không có, sao dì có thể xem thường con được chứ? Con vẫn đang trong tuổi ăn tuổi học không có công việc là chuyện bình thường, sang năm con lên đại học lúc đó chẳng phải con đã tự lập rồi sao, con học giỏi như vậy, kể cả trong tương lai con không có bố của con ở bên cạnh thì cũng không có vấn đề gì cả…”
Hàn Nặc Đông thở hổn hển lại gần cô một lần nữa, Chu Yến không đoán được biểu cảm bây giờ của cậu ra sao, chỉ sau khi cậu chạm vào cổ của cô, tay chân của cô mới bắt đầu giãy giụa.
Nhưng Hàn Nặc Đông cũng không chạm vào người cô, cổ họng của cậu nghẹn lại sau đó cười nhẹ một tiếng.
“Dì nhỏ, dì đừng căng thẳng như thế.
Con không phải người có nhân cách phản xã hội, con chỉ muốn dựa vào người dì nằm một lát, dì coi như… Con muốn cảm nhận sự thiếu hụt tình thương của mẹ trên người dì đi.”
Lời nói này làm Chu Yến dở khóc dở cười… Cô lớn hơn cậu tám tuổi, nhưng lúc này nhìn thấy cậu nằm xuống ngửa mặt lên trời, không hề quan tâm đến dáng vẻ kiêu ngạo của cô thì Chu Yến lại cảm thấy mình đang suy nghĩ quá nhiều.
Hàn Nặc Đông đang ở tuổi dậy thì thay đổi bất an, lại phải trải qua chuyện gia đình chia ly, dĩ nhiên sẽ bị kích thích, vì vậy cậu hơi khác thường cũng có thể hiểu được.
Nhưng nói đến cùng, thiếu niên thiếu thốn tình cảm, cô đơn trong thời kỳ niên thiếu như vậy thì tình yêu và sự đồng hành cũng sẽ không được thoả mãn.
Trong sách cũng từng nói, phần lớn những người bất hạnh thì đều có một tuổi dậy thì bất hạnh, Chu Yến nhớ đến thanh xuân của mình, sau khi bố của cô mất, trong suốt một năm cô quái gở không thích nói chuyện, sau đó lại khát khao có được sự chăm sóc quan tâm từ một người đàn ông trưởng thành, lý do của cả hai người có vẻ đều giống nhau.
“Dì nhỏ.” Hàn Nặc Đông thì thào, âm thanh chỉ còn lại sự ai oán.
“Hình như dì rất chán ghét con.”
“Nào có?” Chu Yến cực kỳ oan uổng, cô nhớ mình đã tiếp xúc đủ loại với cậu, mặc dù không thích cách cư xử lỗ mãng khác thường của cậu, nhưng cô phải thừa nhận, người này đã thu hút sự chú ý của cô, dẫn dắt tâm trạng của cô.
Nếu suy nghĩ một cách cẩn thận thì hình như, cô còn bị cậu hấp dẫn…”
“Vậy con có thể ôm dì một cái được không?” Hàn Nặc Đông quay về phía cô, hình như cậu đã trở nên ngoan ngoãn, đều hiểu được và chờ đợi chỉ thị.
Chu Yến bất đắc dĩ, “Con cũng không phải chưa ôm bao giờ.”
Hàn Nặc Đông chỉ chờ đợi câu cho phép này, cậu vui mừng lăn qua duỗi tay ôm chặt lấy Chu Yến, khuôn mặt dán sát vào mặt của cô.
“Hôn dì được không?”
“Không được…”
“Được, con hiểu rồi.” Hàn Nặc Đông không dám tiến thêm một bước nữa, một tay của cậu ôm lấy bả vai của Chu Yến, đầu vùi vào cổ cô, thở hổ hển, môi dán lên làn da.
Mặc dù cậu không làm ra hành động hôn môi, nhưng Chu Yến bị hơi thở nóng rực này làm cho cả người ngứa ngáy, muốn trốn mà không được.
Cậu giữ chặt lấy cô, đùa nghịch được một lúc, đột nhiên đầu lưỡi của cậu vươn ra liếm lên thuỳ tai của cô một cái…
Giống như buổi tối hôm đó ở trong xe!
Chu Yến tê dại, cô chỉ nghe thấy tiếng than thở nhẹ nhàng của cậu truyền vào lỗ tai.
“Dì không cho con hôn, nhưng không nói con không được liếm…”
“Này, khốn nạn!”
Cô chao đảo trong bóng tối, giống như đang rơi vào một vũng bùn, càng di chuyển lại càng hãm sâu xuống.
Có lẽ do ánh trăng này quá mê người, đêm nay quá mông lung, cô chỉ cảm thấy cả trái tim và cơ thể đều trở nên mềm nhũn, dính sát lên người của cậu, ngoài miệng thì mắng cậu là “tên khốn nạn, súc sinh, biến thái” nhưng đôi tay lại ôm chặt lấy cậu, hai chân muốn cuốn vào người của cậu.
Hàn Nặc Đông siết chặt tay của cô, mượn một chút ánh sáng để nhìn cô, khuôn mặt trắng nõn bóng loáng, mái tóc đen thả xuống giống như tảo biển, đôi mắt mông lung quấn quýt đầy si mê, cái miệng nhỏ hé mở câu dẫn cậu phá hỏng sự mãnh liệt của dục vọng.
Nhưng cậu vẫn muốn tôn trọng Chu Yến, dù sao đây cũng là mẹ kế của cậu!
Đúng là cậu không hôn, mà cậu chỉ cắn.
Cậu cắn vào cổ của cô như một con quỷ hút máu đến từ địa ngục, dùng hết sức lực mút liếm lên da non nớt đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...