Bảy X Hoan Khiển Mẹ Kế Của Tôi


Thịt bảy phần là nạc ba phần còn lại là mỡ, mềm mà không hề bị ngấy, hương vị đậm đà.

Sở trường của Chu Yến chính là hầm thịt, thịt phải được hầm cùng gừng và hành lá, ngâm qua nước tinh bột, đun với lửa nhỏ, nêm thêm các loại muối ăn và bột đao vào nồi, khi múc thịt thì phải dùng một cái bát sâu và to, bày mấy miếng thịt nướng mềm lên bên trên.

Nước chấm bao gồm nước mắm, đường, một chút rượu gạo, vài lát gừng, sữa đậu nành đã lên men, chia thành hai đĩa.

Ngoài ra còn có một chút đậu hủ khô cắt thành những sợi mỏng, lá tỏi và măng quấy cùng nước sốt, giấm, dầu mè như một món ăn kèm.

Bê ra bàn ăn và nhấc đũa là có thể bắt đầu bữa ăn.

Hàn Nặc Đông nhìn Chu Yến cười, “Khó trách.”

“Khó trách cái gì?” Chu Yến vội ngẩng đầu, khuôn mặt bị khí nóng trong phòng bếp hâm đến ửng hồng, lúc này đôi môi vẫn còn sót lại chút sắc hồng, đang mím lại khiến Hàn Nặc Đông nhìn chằm chằm quên mất cả nửa câu sau.

Chu Yến nhíu mày cúi đầu, lúc này Hàn Nặc Đông mới nói tiếp.

“Con muốn nói… Khó trách lão Hàn lại cưới dì, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, còn bò lên cả giường…”

Càng nói vẻ mặt của cậu càng trở nên nham hiểm, Chu Yến nhíu mày lại.

“Câm miệng ăn cơm đi!”


Hàn Nặc Đông cũng không tức giận, ngược lại cậu còn cười rộ lên, cậu cảm thấy cô mắng mình là rất tốt, đánh thì càng tuyệt hơn.

Miếng sườn mà cậu đang gặm trong miệng rất thơm, thứ mà cậu không gặm được kia lại càng thơm, cậu chậc lưỡi giống như chưa bớt thèm.

Chu Yến giả vờ không nghe thấy, tâm tư nhiều đến mức ăn cũng không biết mùi vị gì.

Sau khi ăn xong, mẹ của Chu Yến gọi điện thoại đến, Chu Yến phải trốn trong phòng ngủ để nhấc máy không mất công mẹ cô lại lải nhải, giảng giải những phương thuốc cổ truyền nhỏ để hoài thai đến gần một giờ.

Chu Yến hết đứng lại nằm lên giường, cuối cùng cô buồn ngủ không chịu được nữa nên vội vàng tìm lý do để cúp máy.

Một lúc lâu sau cũng không nghe thấy tiếng của Hàn Nặc Đông, Chu Yến cứ tưởng cậu đã ngủ nên đi tắm qua loa rồi trở về chui vào ổ chăn.

Cô ngủ đến nửa đêm, hình như lão Hàn đã trở lại, cô luôn cảm thấy có người bên cạnh đang cào cấu vuốt tóc, vỗ lên mặt của cô.

Trước mắt mơ mơ màng màng hiện lên hình ảnh mờ mịt, Chu Yến dơ tay lên chắn, đúng lúc này một cơ thể ấm áp dán lên người cô khiến cô giật mình tỉnh mộng, cô choáng váng thì thầm trong bóng tối.

“Bách Tân?”

“Không có Bách Tân, chỉ có Nặc Đông.”

Hàn Nặc Đông!


Chu Yến quay đầu lại nhìn, quả nhiên bên cạnh xuất hiện thêm một bóng dáng, cô giật mình hét một tiếng “A…”

“Suỵt.” Hàn Nặc Đông nằm bên cạnh nhẹ giọng an ủi cô.

“Đừng sợ, con không nghĩ làm gì cả.”

Nếu không nghĩ làm gì thì tại sao lại qua đây?

Chu Yến nắm chặt chăn bông, cô không còn cảm giác buồn ngủ nữa mà thay vào đó là sự kinh sợ, sợ hãi thằng nhóc này sẽ làm ra chuyện gì đó.

Lời nói cũng ngắt quãng, run run rẩy rẩy.

“Con… Tại sao con lại… Chạy lên giường của dì hả?”

“Mộng du.”


Quả nhiên Hàn Nặc Đông nói như mơ ngủ, “Con cũng không biết tại sao lại như vậy, ngủ một cái đã ở trên giường của dì…”

Ai tin?

Chu Yến hoảng sợ nói nhỏ, “Đi ra ngoài, trở về phòng của con ngay!”

“Dì nhỏ… Con thật sự không nghĩ làm gì cả… Con chỉ muốn nằm cạnh dì một lúc thôi, dù sao cũng tối như vậy, con không nhìn thấy gì, dì cũng chẳng nhìn thấy con, dường như hai người không có bộ mặt không có linh hồn, dựa vào một chút mùi vị để nhận ra nhau trong biển người mênh mông, sờ soạng, đến gần một cách mù quáng, điều này không phải ý nghĩa hơn việc sinh sản và nuôi con một cách máy móc sao?”

Giọng nói của Hàn Nặc Đông trầm đến mức không giống như mọi khi, đôi mắt của Chu Yến dần thích ứng với bóng tối, cô thấy rõ cậu vẫn mặc bộ quần áo ngủ buổi chiều, đang dựa vào đầu giường cách cô một chút, cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng ngoài cửa chiếu vào trong phòng, một tia sáng mơ hồ còn chiếu lên trên mặt cậu, bỗng nhiên trong mắt cậu lóe lên một tia sáng.

“Dì nhỏ, ngoài cửa sổ phòng dì có thể thấy được ánh trăng này.”

Chu Yến nhìn theo tia sáng, thật sự có thể thấy được vầng trăng tròn đang nghiêng ngả phía trên cửa sổ qua khe hở của tấm rèm, đỏ rực, ẩm ướt, tỏa ra một vầng hào quang màu xanh trên bầu trời tối đen như mực, nhìn giống như một đoá hoa sen đang nở trên bầu trời, chỉ một vòng tròn nhỏ bé hư vô và mờ mịt, nhưng lại rất chân thật.

“Đẹp quá, ở trong phòng con không nhìn được như vậy.” Hàn Nặc Đông cảm thán, sau đó lại nhỏ giọng nói.

“Khi còn nhỏ, con rất thích ghé vào cửa sổ ngắm ánh trăng, vẽ mặt trăng, trăng non, rằm tháng giêng, trăng rằm, trăng lúc cuối tháng… Trăng có tròn có khuyết, người có vui buồn hợp tan.

Sau khi trải qua lần vui buồn hợp tan thì mới cảm thấy những năm tháng đó thay đổi giống như trăng.

Dì nhỏ, con không phải cô đơn buồn tủi, nhưng khi nhìn thấy ánh trăng cũng muốn nghĩ lại về quá khứ của gia đình con, khi đó mọi người đều ở đây, quây quần bên nhau rất vui vẻ…”

“Con vẫn muốn bọn họ bên nhau sao?” Chu Yến nhẹ giọng hỏi.

Hàn Nặc Đông cười khẽ, “Dì nhỏ, dì đừng nghĩ nhiều, con không có ý gì khác…”

“Không, dì đang hỏi con nghiêm túc đấy.”


“Dĩ nhiên là không thể, con cũng không muốn, mỗi ngày ở bên nhau bọn họ đều cãi nhau sau đó còn đập phá đồ đạc, như vậy sao con có thể vui vẻ được chứ? Có một số người, duyên phận chỉ có vậy rồi, một khi đã hết thì chính là hết, không có khả năng hợp lại nữa.”

Chu Yến cắn môi suy nghĩ về duyên phận của mình và Hàn Bách Tân.

“Dì nhỏ, thật ra con hy vọng dì có duyên với con và bố lâu hơn một chút, chỉ mong dì ở lại lâu dài…” Cậu lại nhìn về phía cô một lần nữa, cô bất đắc dĩ thở dài.

“Người cùng người ở chung, chứ không phải mua bán…”

“Ha ha, con cảm thấy dì sống rất mệt mỏi.”

“Con không hiểu được, một khi con người đã tồn tại thì sống như thế nào cũng cảm thấy mệt mỏi.”

“Cho nên dì nhỏ không thể chấp nhận, dì phải phản kháng, chống đối lại những quy tắc giam cầm con người theo khuôn phép của cuộc sống trước kia.”

Chu Yến nhìn chằm chằm vào trần nhà, cô yên lặng mấy giây sau đó mới phản ứng lại, có lẽ trong lòng cậu lại tồn tại ý định muốn câu dẫn cô.

Cô cảm thấy hơi tức giận, cười chế nhạo.

“Phản kháng cái gì, không phải con đang ích kỷ không suy nghĩ đến người khác à? Đối với dì, đó là việc nói như rồng leo làm như mèo mửa* bất kể có xảy ra hậu quả gì mà thôi.”
*Nói thì rất mạnh mẽ rất hay với biết bao hứa hẹn, nhưng khi thực hiện công việc thì lười nhác, bỏ dở không đến nơi đến chốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui