Hàn Nặc Đông giải thích, “Đó là bạn học của con, con cũng không gọi cô ta đến, là cô ta tự đi đến đây….”
Chu Yến không nghe hết câu đã bỏ đi ra ngoài, khi đi đến nhà ăn cô lại cảm thấy mình quá lạnh lùng, chân cẳng của thằng nhóc không tiện, ngày thường cô không đến phòng cậu dọn dẹp thì thôi, lúc này còn không cho cậu ăn cơm, làm cậu tức giận, cô cảm thấy mình rất giống với hình tượng người “mẹ kế” ác độc trong những câu chuyện cổ tích.
Chu Yến đang ngồi múc canh thì nhìn thấy Hàn Nặc Đông đang khập khiễng đi vào toilet, bỗng nhiên cô không thể nhớ nổi chiếc quần lót mà cô đã thay đang ở bên trong hay ngoài phòng vệ sinh, đầu óc trở nên trống rỗng, mãi đến khi nghe thấy tiếng Hàn Bách Tân gọi cô.
“Em ăn cơm đi, có chuyện gì vậy?”
“À không có gì.” Chu Yến cúi đầu ăn cơm, một lát sau người kia chống nạng đi đến gần, sau đó ngồi xuống vị trí tay trái của cô, cầm đôi đũa lên ăn cơm.
Không biết có phải do ảo giác hay không mà Chu Yến luôn có cảm giác cậu đang nhìn mình.
Hàn Bách Tân hỏi vài câu về việc phục hồi chức năng, sau đó hắn lại nói.
“Tuần sau bố phải đi công tác, con cũng sớm khỏe lại, vì vậy dọn dẹp phòng con cho tốt đi, không có việc gì thì đừng làm phiền dì của con.”
“Bố đi bao lâu vậy?” Đôi mắt của Hàn Nặc Đông chuyển từ khuôn mặt của Hàn Bách Tân sang Chu Yến.
“Một tuần sau là bố sẽ về, con đừng có gây chuyện cho bố biết không hả?”
Hàn Nặc Đông à một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Lúc này Chu Yến mới nói, “Dì sẽ để Chu Lỗi giúp đỡ con khi tan học, dù sao ngày thường ngoại trừ việc huấn luyện thì nó cũng không có việc gì làm.”
“Không cần.” Hàn Nặc Đông nhíu mày, “Để cậu ta làm việc của mình đi.”
Lời này giống như đang châm chọc cuộc nói chuyện khi nãy, nhưng Chu Yến không quan tâm.
Hàn Bách Tân trừng mắt liếc nhìn cậu, “Con làm như người khác muốn giúp con lắm ấy!”
“Con đâu cần người khác giúp đỡ đâu? Con cũng không còn là đứa trẻ nữa rồi…” Nói đến đây, bỗng nhiên cậu lại nhớ đến lời mà Chu Yến đã nói… Chỉ có những đứa nhóc mới nói vậy.
Vì vậy cậu không ăn nữa, ném đôi đũa xuống, lấy lý do “ăn no” để trở về phòng, tay vẫn chống nạng, bước đi một cách khó khăn vất vả.
Hàn Bách Tân cũng hết cách, nhìn theo bóng dáng của cậu, hung hăng mắng một câu.
“Vẫn còn là nhóc con mà tính tình đã lớn như vậy! Có bản lĩnh thì buổi tối đừng có vác mặt ra ăn cơm!”
Mặc dù nói như vậy nhưng đến 8 giờ tối, Hàn Bách Tân vẫn không nhìn thấy người đi ra, lúc này hắn đành phải nhờ Chu Yến mang cho cậu một ít đồ ăn.
“Em đi xem nó đã chết chưa, nó mà chết thì chúng ta đỡ tốn thức ăn.”
Chu Yến đánh lên miệng hắn, “Ngày nào anh cũng nguyền rủa con trai của mình, nói em phải học cách làm mẹ ruột thì người bố ruột như anh cũng nên làm gương cho tốt!”
Hàn Bách Tân không dám phản bác lại, hắn rầu rĩ ngồi xem TV trong phòng khách.
Chu Yến đành phải mang cơm đến gõ cửa phòng Hàn Nặc Đông, cô nghĩ lại thấy mình rất giống bảo mẫu, lúc này còn không phải đi đưa cơm cho thiếu gia sao?
Cô biết Hàn Nặc Đông nhất định sẽ mở cửa khi nghe thấy giọng nói của cô.
Cửa vừa mở cô đã nhìn thấy một cái đèn đang đặt dưới đất, ngoài ra Hàn Nặc Đông vẫn đang nằm cuộn tròn trên ghế sô pha đọc sách.
Lần đầu tiên Chu Yến đi vào phòng của cậu, trong lòng cô hốt hoảng, đặt mâm cơm xuống muốn đi ra ngoài, lúc này Hàn Nặc Đông lại giữ chặt cô lại và nói.
“Dì nhỏ, dì đang trong kỳ kinh nguyệt đấy à? Quần lót đó con đang giữ…”
Chu Yến cứng người, cô trừng mắt nhìn cậu muốn mắng cậu là tên biến thái, thế nhưng nhất thời lại nghẹn lại.
Ánh mắt của Hàn Nặc Đông sâu thẳm, trên mặt toàn là đau thương, dưới bóng tối lờ mờ như vậy không thể nhìn ra cậu vẫn còn là một thiếu niên ngây ngô.
“Để con xoa bụng cho dì.” Cậu duỗi tay về phía Chu Yến khiến cô phải cúi người xuống nói nhỏ, “Con điên rồi, bố của con đang ở nhà đấy.”
Hàn Nặc Đông nhếch miệng cười, “Được rồi, chờ ông ấy rời đi, con sẽ giúp dì ủ ấm.”
Lời này giống như khiến cậu hiểu lầm gì đó, Chu Yến nhíu mày không dám nói thêm câu gì, cô chỉ có thể đứng cắn môi.
“Nếu con dám làm càn, dì sẽ trở lại chỗ mẹ của dì ở…”
Từ người mẹ kế ác độc trở thành một túi khí ấm ức!
Hàn Nặc Đông nhìn cô sau đó đột nhiên cúi người gần sát lại… Chu Yến sợ đến mức đẩy mạnh một cái khiến Hàn Nặc Đông ngã về chỗ ngồi, cậu bật cười.
“Con không muốn… Haiz, quên đi, dì làm như con rất muốn bắt nạt dì vậy.”
“Con đang bắt nạt dì!” Chu Yến lùi về phía sau.
Nghĩ đến những lời nói của mình nghe rất giống làm nũng, mặt của cô nóng lên, vừa ngẩng đầu đã thấy Hàn Nặc Đông đang vuốt cằm, dưới ánh đèn khuôn mặt của cậu trở nên vặn vẹo, khóe miệng mím chặt, đôi mắt nheo lại giống như một con báo đang nhìn chằm chằm vào con mồi.
Chu Yến rùng mình một cái, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Một lát sau, Hàn Bách Tân đi tắm, trong phòng khách chỉ còn một mình Chu Yến, cô lấy sách ra xem, xem đến mức buồn ngủ díp cả mắt lại, cô mơ mơ màng màng thấy Hàn Nặc Đông đi ra ngoài, hình như vào phòng bếp làm cái gì đó, đột nhiên bụng nhỏ trở nên ấm áp, cô ngạc nhiên mở mắt, chỉ thấy bàn tay ấm áp kia đặt trên bụng của mình… Là bàn tay lần trước cậu dùng để che cho cô.
Cô nhìn kỹ hơn thì phát hiện trên bàn trà còn có một cốc nước đường đỏ vẫn đang nóng hổi bốc khói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...