Bảy X Hoan Khiển Mẹ Kế Của Tôi


Chân của cậu bị bó lại, lúc nãy đi được vài bước đã là cố gắng hết sức rồi, hiện tại cậu cũng không thể đứng yên được nữa.

“Dì nhỏ, dì đến đỡ con một chút đi…”

Chu Yến trừng mắt nhìn cậu, cô không biết cậu đang chơi xấu hay nói thật nên cô đành phải nói.

“Dì đến nhà ăn lấy nạng cho con nha.”

Hàn Nặc Đông gào lên, “Haiz cái quái gì vậy, nếu dì không muốn giúp con thì con tự nhảy qua đó.”

Quả nhiên cậu nhảy giống như “cương thi”, Chu Yến thấy cậu đã cố gắng hết sức nên phải bỏ chậu xuống đi qua đỡ lấy cậu.

Nhưng cậu lại lợi dụng việc này mà ôm lấy eo của cô, cả người dựa vào người cô, dán lên mặt cô nói nhỏ.

“Nhưng con rất thích dì, dì lại còn bắt nạt con như vậy.”

Trái tim Chu Yến run rẩy, lần này cô không trốn nữa.


Cô dìu Hàn Nặc Đông trở lại nhà ăn.

Mặc dù khoảng cách rất ngắn nhưng cô đã hao hết toàn bộ sức lực.

“Dì trở về ngủ đây.”

“Dì nhỏ, dì giúp con… Lần này con hứa sẽ không chạm vào dì nữa.” Hàn Nặc Đông nằm lên trên bàn lăn lộn như nằm dưới đất.

Chu Yến nhíu mày, “Con muốn dì giúp con làm gì?”

“Xem phim hoặc là nói chuyện phiếm có được không dì?”

Quả nhiên, tối hôm qua cậu đã cố ý.

Chu Yến nhìn Hàn Nặc Đông đang mỉm cười xấu xa, mặc dù không tức giận được nhưng cô cũng chẳng cười nổi, bất đắc dĩ, cô đành ngồi xuống đối diện cậu.

“Được rồi, con nói đi, dì và đứa nhóc như con có thể nói chuyện gì với nhau?”

Không ngờ sắc mặt Hàn Nặc Đông lại thay đổi, “Ai là đứa nhóc? Dì đừng coi con là đứa nhóc có được không vậy?”

Chu Yến bật cười, “Những đứa nhóc đều nghĩ như vậy.”

Hàn Nặc Đông buồn bực, cậu dùng cái chân đang bị thương đá vào chiếc ghế.

“Dì muốn làm con tức chết đây mà!”

Lần này Chu Yến không nhịn được nữa, cô che miệng cười rộ lên.

Hàn Nặc Đông lại nhìn cô bằng vẻ mặt khó đoán.

Chu Yến hỏi, “Con nhìn dì làm cái gì?”

“Con đang cố gắng khống chế để không hôn dì…”


Chu Yến nóng mặt nhưng vẫn nghiêm túc nói, “Đừng có nói hươu nói vượn!”

Hàn Nặc Đông dựa sát vào người cô nói, “Dì nhỏ, con là một tên biến thái.

Ngay cả khi dì đánh con mắng con, con đều cảm thấy rất đáng yêu.”

Chu Yến không hiểu những lời thổ lộ hài hước này của cậu, nên cô giả ngu.

“Vậy để dì tìm cho con một bác sĩ tư vấn tâm lý vị thành niên.”

Hàn Nặc Đông phiền não xua tay, “Dì đừng xem tuổi dậy thì của con thành động vật động dục được không? Nếu con mà muốn quan hệ thì chỉ cần tuỳ tiện đi ra ngoài là có…”

Chu Yến trừng mắt nhìn cậu, lúc này cậu lại nói.

“Dì nhỏ à, con không phải loại người như vậy.

Con chỉ là một tên biến thái, không phải đói bụng ăn quàng đâu, hơn nữa con chưa từng làm tình với người phụ nữ nào khác.”

Chu Yến phát hiện ánh mắt cậu đang nhìn cô lúc này rất giống khi nãy, nghĩ đến việc cậu lại đang cố gắng kiềm chế cái gì đó là cô lại cảm thấy cả người không được tự nhiên.

“Dì kết hôn cùng một người quê mùa như lão Hàn không phải vì muốn có con sao? Thật ra… Con cũng có thể, dù sao ông ấy cũng già rồi, con vẫn còn trẻ, chất lượng lại tốt hơn ông ấy.

Con và ông ấy đều giống nhau, dì là ong chúa, con và ông ấy là ong thợ, nhiệm vụ của con và ông ấy chính là nuôi dì…”


Càng nói càng thấy kỳ cục, Chu Yến không nghe nổi nữa.

Cô đứng bật dậy, sắc mặt cũng xấu đi rất nhiều.

“Con đừng có nói mấy lời như vậy, dì kết hôn với ba con không phải vì con cái, tầm tuổi của con sẽ không hiểu được lựa chọn của người lớn.

Tốt hơn hết con nên suy nghĩ đến tương lai của mình nhiều hơn, đừng suốt ngày để ý đến dì như vậy!”

“Dì nhỏ…”

Chu Yến thực sự tức giận, cô không để ý đến cậu nữa, mà quay trở lại phòng ngủ.

Nhìn thấy Hàn Bách Tân vẫn đang ngủ, còn phát ra những tiếng ngáy rất nhỏ, thời điểm cô nằm xuống Hàn Bách Tân lẩm bẩm vài tiếng sau đó xoay người ngủ tiếp.

Chu Yến nhắm mắt lại, cuối cùng cô cảm thấy bản thân cũng không ngủ nổi nữa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui