"Vậy là dì đã cứu mạng con sao?"
"Vậy dì nhìn xem! Dì phải có trách nhiệm với con đấy..."
Hàn Nặc Đông lúc này vẫn còn đang ủ rũ, "Dì nhỏ, ôm con đi rồi con sẽ không sao đâu.
Mau lên..."
Anh ta chỉ có một cánh tay để dang ra vì tay còn lại đang bị kim đâm nhưng khi cánh cửa mở ra và Hàn Bách Tân bước vào nên lời nói của Hàn Nặc Đông cũng dừng lại.
Vài ngày sau, Hàn Nặc Đông đã được xuất viện trước thời hạn, vì Hàn Bách Tân quá bận nên không thể chăm sóc cậu.
Anh ấy cũng nói rằng Chu Yến cũng không nên lo lắng về việc của Hàn Nặc Đông, nhưng dù vậy Chu Yến vẫn thường nấu bữa trưa ngày hôm sau cho Hàn Nặc Đông rồi để bên cạnh lò vi sóng vào buổi tối, Hàn Bách Tân cũng không nói gì khi nhìn thấy nó.
Tối hôm đó Hàn Bách Tân có đi ra ngoài giao lưu, chỉ có Chu Yến và Hàn Nặc Đông ở nhà, cô ăn cơm xong liền đi gõ cửa phòng Hàn Nặc Đông thì phát hiện cửa phòng anh không khóa, có vài âm thanh phát ra từ máy vi tính lọt ra khỏi khe cửa đó chính là âm thanh của nam nữ rên rỉ, Chu Yến đột nhiên đỏ bừng cả mặt, vội vàng lùi lại phía sau, nhưng lại nghe thấy người trong phòng nói: " Dì nhỏ, dì ướt rồi sao? Con không chịu được ...!...!"
Chu Yến giật mình quay người định bỏ đi, nhưng lại nghe thấy Hàn Nặc Đông thấp giọng ngâm nga: “Ưm a, con rất muốn đụ dì nhỏ.
như thế này ...!Dì chắc chắn phải dịu dàng hơn người phụ nữ này ...!"
Chu Yến mới nhận ra cảnh tượng trong phòng – Hàn Nặc Đông đang nói chuyện với chính mình khi xem phim!
Chu Yến tim đập nhanh đến mức ngồi ăn cũng không ăn được, lúc nào cũng sợ cậu sẽ xông ra quấy rối cô - nhưng cậu bây giờ chính là người tàn tật, cậu có thể làm gì cô cơ chứ?
Hàn Nặc Đông mười tám tuổi đang ở cái tuổi tò mò tình dục điên cuồng thử nghiệm đủ loại chuyện, ở nhà hiếu động buồn ngủ, lúc này xem phim người lớn cũng là bình thường, nhưng điều quan trọng là cậu lại lựa chọn cô ở thời điểm đó mà đem những ảo tưởng về cô ra nói, việc này là hoàn toàn bình thường sao? Có thể, Hàn Nặc Đông hoàn toàn không có nói chuyện với chính mình mà nói với cô!
Chu Yến không dám nghĩ tới nữa, vội vàng thu dọn bát đĩa rồi quyết định ra ngoài trấn tĩnh.
Vừa đi xuống lầu liền nhìn thấy một chiếc taxi chạy vào tiểu khu này, Hàn Bách Tân từ trong đó đi ra, nhìn là biết vừa uống rượu vì đi có chút loạng choạng.
Chu Yến thấy vậy liền vội vàng chạy tới giúp anh: "Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu thế?"
Hàn Bách Tân gặp đầu tiên khi đi về nhà lại chính là cô ấy, tưởng rằng cô không chủ động đợi anh ở cửa, trong lòng đột nhiên ấm áp hẳn lên.
Anh ấy vô cùng ngạc nhiên khi người vợ bé bỏng của anh lại không muốn rời xa chính mình, bất giác toàn thân có cảm giác nhu tình.
Anh tiến lên ôm lấy cô, hôn cô mang theo men rượu, vì say rượu mà trí óc trở nên mơ hồ: “Chờ bao lâu rồi, em ăn cơm chưa…”
“Em ăn rồi.” Bởi bị người say hôn, sợ bị người khác nhìn thấy nên đẩy lui né tránh: “Ôi, toàn mùi rượu nồng nặc thôi, đừng có làm loạn, về nhà rồi nói.”
“Không phải em thích anh như thế này sao? Anh sẽ ăn em lúc về nhà.”
Anh cắn vào tai cô khiến cả người cô tê dại.
Lời nói này của anh vậy mà cũng khiến cô si tình.
Có lẽ, bản thân trước mặt anh luôn là cô gái lỗ mãng, một khi bị anh dụ dỗ thì liền trở nên yếu mềm.
Mở cửa nhà, Hàn Bách Tân nóng lòng muốn bế Chu Yến bước vào phòng ngủ, mặc kệ cô đang lẩm bẩm ôm cổ anh: " Hàn Bách Tân, thả em xuống! Hàn Nặc Đông vẫn ở nhà!"
Làm sao anh có thể quan tâm được về điều này, Hàn Bách Tân không thấy Hàn Nặc Đông nên chỉ nghĩ rằng cậu đang tự chơi ở trong lòng, anh đặt cô lên giường và kéo áo và quần ra khi cửa được đóng lại.
"Bách Tân, Hàn Bách Tân...!đừng làm vậy!"
Chu Yến đang thở hổn hển và vùng vẫy, giọng nói trầm thấp, có chút ham muốn nhưng vẫn chào đón sự quyến rũ khiến người ta run sợ, Hàn Bách Tân giữ vai cô, dùng tay xoa ngực cô rồi hôn cô liên tục: "Bảo bối, vậy chúng ta nói nhỏ chút… Anh biết.”
Lời nói của một người đàn ông đang say thật khó mà tin được, vừa đánh nhẹ vào ngực cô vừa bú mút và liếm cổ và ngực cô một cách thô bạo, miệng lẩm bẩm nói gì đó nhưng nói chung là hỗn loạn hơn bình thường.
Sau khi chán bóp, anh liền gặm nhấm bầu ngực của cô trong khi một tay cởi cúc áo, tay kia thò vào quần lót của cô.
“Sao em lại ướt thế này… Em lén chơi ở nhà à?”
Chu Yến nghe thấy từ “lén” thì toàn thân căng cứng, lại đang lén lút chơi đùa —— với ai?
"Không, không ..." Trước khi Chu Yến nói xong, Hàn Bách Tân đã đẩy vào, anh sợ cô kêu lên nên bịt miệng cô lại, vì cú thúc ấy mà hia người suýt chút nữa đã đánh mất hồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...