Chu Yến và Hàn Bách Tân đã bắt chuyến bay sớm nhất trở về, thu dọn hành lý và đến thẳng bệnh viện, trong khoa chăm sóc đặc biệt có hai giường, một cho Hàn Nặc Đông và một cho y tá.
Khi y tá nhìn thấy có người đi tới mới bận rộn từ bên trong chạy ra ngoài, Hàn Bách Tân tức giận hét lên một tiếng, đi đến bên giường bệnh, chỉ vào cái chân đã được bó thạch cao của Hàn Nặc Đông và nói: "Nếu không phải vì cái chân này đang được bó bột thì bố đã muốn chặt đứt nó từ lâu rồi đấy.”
Hàn Nặc Đông ngước mắt lên khỏi quyển sách đang cầm trong tay, liền dời tầm mắt về phía người phía sau Hàn Bách Tân, nhếch môi cười:" Dì cũng tới thăm con sao!"
Chu Yến vẫn chưa kịp mở miệng nói lời nào thì Hàn Bách Tân đã liếc mắt trừng cậu: "Không hổ là thích dọa người khác! Con lớn như vậy còn trượt ván, không chăm chỉ học tập gì cả.
Bố cho là con chính là đang cố ý gây phiền toái cho bố đó!" "
"Ôi, con cũng không muốn gây phiền phức cho bố và dì đâu mà! A, chuyện này trời tính không bằng trời tính! "Hàn Nặc Đông sốt ruột đóng sách lại, ngửa đầu ra sau, giơ cánh tay che lông mày, đôi mắt dưới bàn tay liếc nhìn về phía của Chu Yến, cậu nói với giọng điệu đầy mỉa mai.
Không phải là Chu Yến không để ý đến sự nhìn trộm của cậu, cô chỉ giả vờ như không nhìn thấy, xoay người lại bàn rót nước cho cậu rồi gọt cam, Hàn Bách Tân bước tới nói: "Tay của nó cũng chưa có gãy, cái này tự làm được.
Nếu muốn ăn thì tự để nó lấy mà gọt.”
Chu Yến thấy vậy liền cười cười:" Dù sao cậu ấy cũng là người bị bệnh mà, anh không cần phải hung dữ như vậy, tội cho thằng bé lắm.
"
“Nó bị như vậy là xứng đáng! Sao lúc ngã không ngã chết quách đi!" Hàn Bách Tân lại trừng mắt nhìn Hàn Nặc Đông và nói một cách tàn nhẫn.
“Con sẽ đi nước ngoài sau kỳ thi năm sau, đỡ phải suốt ngày ở trước mặt bố gây phiền phức!"
Hàn Nặc Đông hừ một tiếng:" Con sẽ không đi, con sẽ không rời khỏi đất nước đẻ ra mình đâu."
“Sắp tới có kỳ thi đầu vào của những trường đại học top đầu đã chuẩn bị chưa, mà con có chắc bản thân sẽ đậu trong kỳ thi đó không? Nếu điểm không tốt thì muốn đi nước ngoài cũng chẳng được, hơn nữa ở đất nước mẹ đẻ này tương lai còn chẳng có cháo cho mà húp ấy chứ.
Con không định ra ngoài xã hội tự lăn xả mà định ở nhà cả đời ngửa tay xin sự bố thí cảu bố hay sao?”
Hàn Bách Tân tuy lời nói có phần nghiêm khắc nhưng anh chính là ông bố ngoài lạnh trong nóng, sau cùng vẫn cùng Chu Yến gọt hoa quả, mang một đĩa hoa quả có táo, cam, ô mai rồi kiwi được xếp ngăn ngắn đẹp mặt rồi đưa tới trước mặt Hàn Nặc Đông: “Con xem, ngay cả việc đối xử tốt và chăm sóc cho cái bản thân con con còn chưa thể làm được vậy trong tương lai con có thể làm việc gì cơ chứ?”
Hàn Nặc Đông đưa tay nhận lấy đĩa hoa quả đầy đặn, cũng không dùng dĩa mà trực tiếp bốc tay cho thẳng vào miệng: “Thì thuê người làm hộ là được mà bố.”
"Con thì thuê người kiểu gì! Những người con thuê có khi còn lười hơn cả con! Nói dễ lắm, thuê người, con có tiền sao? Tiền của anh không phải là tiền của bố sao!”
“Làm con mà ăn bám tiền của bố là đạo lý hiển nhiên mà.”
“Vậy làm bố mà đánh con thì cũng là đạo lý hiển nhiên!”
Hai người sau đó liền cứng họng không nói với nhau câu nào nữa.
Chu Yến túm áo Hàn Bách Tân rồi nói: “Nói nhỏ tiếng thôi anh, đây là bệnh viện cơ mà, tất cả để nói sau đi.” Cô nhẹ nhàng nói nhỏ, tựa như mưa phùn rơi xuống cảnh thuốc súng bom đạn khiến bầu không khí căng thẳng đã giảm đi một nửa.
Hàn Bách Tân nhìn Chu Yến nên anh cũng không thể tức giận được nữa, chỉ có thể cười nhẹ, đưa tay ra bóp vai cô, thầm nghĩ nếu không phải do con trai anh vẫn đang ngồi trước mặt làm vật cản trở thì anh đã ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên ngực cô rồi – thật muốn hỏi cô, anh đang tức giận, cô có cảm thấy đau lòng không?
Chu Yến phớt lờ anh ta, xoay người đưa khăn giấy đến trước mặt Hàn Nặc Đông, Hàn Nặc Đông ngước nhìn Chu Yến và liếm môi: “Dì ơi…”
“Hả?” Chu Yến nghĩ rằng cậu đang muốn gì đó.
Bất quá, trên mặt cậu hiện lên một nụ cười mềm mại trong sáng, rạng rỡ trong ánh sáng, như nước gợn sóng: “Thật sự rất ngọt.”
Chu Yến giật mình, nhanh chóng dời mắt đi, xuất thần đáp lại: “Nếu như con thích ăn… Dì sẽ cho người mua thêm cho con…"
Nói xong, Chu Yến cũng không rõ mình rốt cuộc đã nói hay chưa nói, trong lòng hoảng hốt, chỉ nghe thấy Hàn Bách Tân hỏi Hàn Nặc Đông về nguyên do vì sao lại xảy đến tình trạng như vây giờ và nghe chẩn đoán bệnh tình của bác sĩ và Hàn Nặc Đông cũng rất phối hợp trả lời.
Hàn Bách Tân sau khi nắm được sơ bộ tình hình thì nói: “Nếu như con không thích ở bệnh viện thì có thể về nhà dưỡng thương, nhưng bố và dì của con đều phải đi làm, không ai có thời gian ở nhà hầu hạ con đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...