Đám cưới vẫn diễn ra, mọi thứ diễn ra đơn giản, không có thiệp mời, không có người chủ trì, không có áo cưới, không có phù rể và phù dâu, họ chỉ đặt một phòng khách sạn riêng, mời họ hàng và bạn bè thân thiết của hai bên cho dù đám cưới được thông báo rộng rãi tới tất cả mọi người.
Ngày đó, Chu Yến mặc một chiếc sườn xám trắng được điểm xuyết bằng những đường thêu tinh xảo, mái tóc cũng thả xõa bình thường.
Cô đeo một chiếc trâm cài tóc hình phượng hoàng bằng ngọc bích màu đỏ, phối kèm với đôi hoa tai kim cương trắng, mang đôi giày cao gót màu trắng bằng gấm, trông hết thảy đều tao nhã vô cùng.
Trong hôn lễ ấy, Chu Yến chỉ đứng thẳng một tư thế từ đầu đến cuối, sắc mặt không có chút hứng thú, phấn chấn.
Cô trang điểm cũng rất kỹ lưỡng, có sức sống, kẻ mắt đen tuyền, hàng mi cong vút, đôi mắt hạnh nhân và đôi má hồng đào.
Một số người cũng hỏi về lý lịch của cô và nhận xét về trang phục của cô ấy - nói rằng chiếc sườn xám được làm theo yêu cầu thêu Lunéville của Pháp, chiếc trâm cài tóc màu đỏ được làm từ một mảnh đá huyết mà Hàn Bách Tân đặt mua từ nhà phân phối độc quyền, chưa kể kim cương tai và nhẫn trên tay cô từ quá trình cắt gọt đến độ rõ ràng, từ trọng lượng đến độ mịn đều đạt đến độ tinh xảo.
Nhìn xem, làm thế nào mà một người tầm thường có thể có được những món đồ quý giá như thế nào?
Những lời lẽ sau lưng, những động tác khua chân múa tay ấy suy cho cùng cũng chỉ là phỏng đoán.
Chu Yến nghe thấy một vài lời, nhưng không trả lời mà chỉ nở một nụ cười, làm thế nào họ biết, đây là kết quả của việc cô cố gắng để ngăn cản Hàn Bách Tân chi tiêu ít tiền hơn cho lễ cưới này.
Nâng cốc, phát kẹo, phát biểu, hôn hít, hai người nắm tay thân mật, ôm hôn trong suốt buổi lễ.
Trước những hành động đó, mọi người cũng nở những nụ cười giả tạo.
Nhìn chung, khung cảnh đều rất nhộn nhịp, vui vẻ.
Bữa tiệc rượu sau đó cũng nhanh chóng kết thúc, chỉ còn hai hoặc ba người, Hàn Bách Tân chào hỏi lần cuối với một vài người bạn, Chu Yến cũng tiễn gia đình và quay vào phòng nghỉ ngơi.
Vừa mở cửa đã thấy Hàn Nặc Đông nửa nằm nửa ngồi trên sô pha đọc sách, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên nhìn nhau, cậu cười toe toét, ánh mắt hoang dại nhìn cô.
"Dì ơi ..." Hôm nay cậu cũng mặc một bộ vest, áo sơ mi trắng và quần tây, tóc được vuốt keo ẩn giấu bên dưới là đôi mắt màu đen tuyền sâu thẳm.
“Thì ra là con ở đây ư!” Không biết vì sao, Chu Yến cảm thấy tim mình đập dữ dội trong lồng ngực, nhưng cô vẫn phải giả vờ bình tĩnh.
"Uống rượu cưới của dì và bố, con hơi chóng mặt nên nằm xuống đây."
Hàn Nặc Đông ném cuốn sách đi và bật khỏi ghế sô pha, mắt cậu dán chặt vào mặt cô.
Chu Yến mỉm cười: "Tiệc cũng đã xong.
Để bố cậu sắp xếp xe đưa cậu về trước."
"Còn hai người? Hai người sẽ đi đâu?" Hàn Nặc Đông đứng dậy, đút hai tay vào túi và đi lại gần phía cô.
Chu Yến nói: "Con quên rồi à ? Chúng ta có vé máy bay cho buổi tối.
Sau khi nghỉ ngơi trong khách sạn, chúng ta sẽ đi thẳng đến sân bay."
Hàn Nặc Đông thở dài, cụp mắt xuống, gương mặt có chút thay đổi trong bóng lông mi của cậu, Hàn Nặc Đông lại ngẩng đầu nhìn cô, cậu lấy trong túi ra một thứ gì đó, đưa cho cô: “Cho dì.”
“Cái gì vậy?”
“Quà cưới của con đó.”
Chu Yến giật mình, tưởng rằng bởi vì trước hôn lễ ngày hôm nay cô có đưa cho cậu một phong bao lì xì màu đỏ sẫm như một nghi thức “sửa đổi xưng hô” vì đã lớn đến ngần tuổi này, cậu cũng không thể gọi cô một tiếng bằng mẹ được nên bây giờ khi cậu đã trả lại món quà cho cô, đây cũng có thể coi là một sự "chấp thuận" trong buổi lễ.
Chu Yến cầm lấy nó và nhìn nó, đó là một chiếc vòng cổ bằng ngọc bích có khắc tên cô ấy.
Mặt sau của tấm ngọc bích là lời chúc của cậu ấy — Hôn lễ vui vẻ.
“Cảm ơn…”
“Con sẽ giúp dì đeo nó.” Hàn Nặc Đông cũng không hỏi cô ấy có thực sự muốn đeo nó hay không, cậu lập tức cầm lấy sợi dây chuyền và đi vòng ra sau lưng cô.
Cửa phòng không đóng chặt, nhân viên phục vụ và những vị khách khác thỉnh thoảng đi qua trên hành lang, Chu Yến cảm thấy gáy ớn lạnh, tấm lụa màu xanh lam khẽ chạm vào phần cổ cô, ngón tay ấm áp chạm vào cổ khiến cô ngứa ngáy.
Chu Yến không biết cậu làm vậy có chủ ý hay không, vừa định trốn chạy, Hàn Nặc Đông đã thổi vào cổ cô: "Đừng nhúc nhích, dì nhỏ ..."
Chu Yến không dám nhúc nhích bởi cổ chính là phần mềm nhất và bất khả xâm phạm nhất của cơ thể con người.
Nhưng bây giờ tất cả đều tiếp xúc với cậu, bị giết hoặc bị cắt, bị véo hoặc bị cắn, tất cả đều phó mặc cho cậu ấy.
Nhưng trong giây tiếp theo, Hàn Nặc Đông đã phả hơi thở nóng hổi lên vai cô thì thầm: “Dì à, dì có thể ôm con được không?”
Chu Yến quay lại nhìn cậu, khuôn mặt cậu đột nhiên phóng to trước mắt cô, hàng lông mày tuấn mỹ, với vẻ mặt ngây thơ như một đứa trẻ: "Hôm nay dì ôm hôn Lão Hân, ôm con trai bố cũng là gián tiếp ôm bố mà."
Những từ này là ba phần ghen tị, ba phần là thử và bốn phần là càn quấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...