Hàn Công tước nhìn qua Nguyệt Thống, hỏi thẳng, “Chúng ta hiện tại phải làm thế nào bây giờ?”
Nguyệt Thống thật ra cũng đang phân vân hơn bao giờ hết.
Nơi trú ẩn là biện pháp tốt nhất mà anh có thể nghĩ ra được để đối phó với tình huống hiện nay, nhưng bây giờ biện pháp này đã không thể sử dụng được nữa.
Có lẽ anh có thể dẫn bọn họ đến nơi đó, nhưng mà----
“Cẩn thận!!” Một tiếng hét kinh hãi đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Mộ Công tước sắc mặt tái xanh vội vàng huy động ma lực, tạo ra một tấm chắn che phía trên đỉnh đầu mọi người.
Giâu sau, một quả hắc cầu phóng đến đập mạnh lên tấm chắn, nháy mắt liền khiến nó vỡ tan.
Cũng may lúc này mọi người đã kịp lấy lại tinh thần, nhanh chóng phản ứng mà né tránh, lúc này mới không bị quả cầu thương tổn đến.
Mộ Công tước bị phản vệ, sắc mặt thoáng biến nhợt, nơi khóe miệng cũng chảy ra một tia máu đỏ.
Hạ Công tước đứng ở cạnh ông vội vàng đưa tay đỡ lấy, lo lắng hỏi, “Anh có sao không?”
Mộ Công tước chật vật lắc đầu, dùng mu bàn tay lau đi vệt máu bên miệng, ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Không sai, là không trung, bởi vì đối phương là lăng không mà đến.
Các bậc phụ huynh vội vàng đẩy con mình vào chính giữa cùng với bốn người Thần gia, bản thân thì dàn thành vòng tròn đứng bao quanh bọn họ, vừa khẩn trương lại vừa nghiêm trọng nhìn đám người mới đến.
Mấy người Hàn Bội Bội cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Đối phương tới khoảng năm mươi người, toàn bộ đều lăng không, trên tay chỉ cầm các loại vũ khí lạnh như đao kiếm, toàn thân đều mặc áo đen, không che mặt.
Trên khuôn mặt bọn chúng đều là vẻ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng dưới đáy mắt của một số kẻ lại thấp thoáng lộ ra tia hưng phấn chờ mong khiến người sởn lạnh sống lưng.
Kẻ dẫn đầu bọn chúng không phải ai xa lạ, mười hậu bối trong nhóm đều đã gặp qua, chính là Dạ Quyên và thiếu gia của cô ta.
Có lẽ vì lúc này mọi chuyện đã rõ ràng, tên kia cũng không đeo mặt nạ nữa, lộ ra một khuôn mặt tinh mỹ tuấn lãnh.
Vừa nhìn đến khuôn mặt kia, tất cả mọi người lập tức nhận ra danh tính của hắn, quả thực chính là Lãnh Khang, con trai của Lãnh Công tước.
Làn da của hắn trắng đến mức có phần nhợt nhạt, nổi bật lên đôi mắt đen tuyền đến âm u.
Ánh mắt hắn vẫn phức tạp như lần trước, so sánh với Dạ Quyên, kẻ đang nhìn bọn họ với ánh mắt tràn đầy sát ý và ác liệt thì hắn càng giống như là thủ hạ của ả ta hơn.
“Lần này, các ngươi đừng hòng lại trốn!” Dạ Quyên đứng ở phía sau Lãnh Khang nửa bước, cười gằn khinh miệt nói.
Ả ta rốt cuộc cũng chờ được ngày hôm nay.
Lúc trước, bọn chúng có biết bao nhiêu cơ hội để giết chết toàn bộ mấy kẻ này, chỉ tiếc tiểu chủ tử của ả không có tài bày mưu tính kế như lão chủ tử, khiến cho lần nào cũng thất bại.
Nhưng không sao cả, kế hoạch của bọn chúng đã đi đến bước cuối, người của bọn chúng rốt cuộc đã đến đủ, trừ phi những kẻ kia xuống đây, không thì ở nơi này sẽ không có ai có thể cứu được bọn nó!
Nghĩ như vậy, Dạ Quyên càng hưng phấn hơn cả, ánh mắt nhìn qua Lãnh Khang bên cạnh, mang theo ý chờ đợi và thúc giục.
Lãnh Khang từ đầu đến cuối vẫn không nói một câu nào, lúc này khi muốn phát động tấn công cũng vậy, chỉ đơn giản là nâng lên cánh tay, nhẹ phất một cái.
Trận chiến cứ thế liền nổ ra.
Mười người Hàn Bội Bội đã từng có kinh nghiệm đối chiến với bọn chúng nên lúc này cũng rõ ràng hơn bản thân cần phải làm gì.
Mọi người đều không hề chần chừ do dự hay nương tay, toàn bộ chiêu thức đều dứt khoát sắc bén mà muốn mạng đối phương.
Nguyệt Thống cũng không thèm giấu diếm năng lực và thân phận của mình nữa, điểm nhẹ ngón tay lên mi tâm mình.
Giây sau, một sợi dây bạc đính đá đen đột nhiên hiện ra giữa trán anh, mặt đá ẩn hiện ngân quang mờ ảo.
Hai tay triệu hồi ra đôi câu liêm, Nguyệt Thống liếc qua Lãnh Khang, đôi con ngươi đen láy như nhiễm nguyệt quang sắc lạnh, mang theo lệ ý trừng hắn, chớp mắt liền động thân vọt qua.
Lãnh Khang nhìn qua anh, không chút hoảng loạn đối phó với từng chiêu tấn công dồn dập hiểm hóc của anh, lạnh nhạt mở miệng, “Ngươi đánh không lại ta, tốt nhất vẫn là nên quay về bảo vệ bọn họ đi.”
Nguyệt Thống nghiến răng, phẫn nộ nói, “Chỉ cần giết ngươi là có thể bảo vệ bọn họ!”
“Vậy sao?” Lãnh Khang hờ hững đáp, ánh mắt chợt nhìn ra phía sau anh.
Nguyệt Thống bỗng có dự cảm không lành, vội vàng quay ngoắt đầu nhìn ra sau, con ngươi nháy mắt co rút lại.
Mới qua không bao lâu, trên người nhóm Hàn Bội Bội đã xuất hiện các vết thương lớn nhỏ.
Với năng lực hiện nay của bọn họ, đáng lẽ bọn họ không nên yếu thế đến mức này, nếu không thì ở hai lần đối đầu trực diện với bọn chúng lúc trước, bọn họ cũng đã không thể giết được bọn chúng hay là cầm cự lâu được đến vậy rồi.
Nhưng lần này, cách biệt của hai phe lại quá lớn.
Bên bọn họ chỉ có khoảng ba mươi người, nhưng đối phương lại đã là năm mươi hai.
Trong số ba mươi người bọn họ, người có thể đối kháng trực diện với bọn chúng lại chỉ có mỗi bảy người Hàn Bội Bội mà thôi.
Số lượng và chất lượng đã chênh lệch đến vậy, nhược điểm của nhóm Hàn Bội Bội lại cũng bại lộ quá rõ ràng.
Bảy người Hàn Bội Bội lấy một đấu ba đấu năm đã khó, nay lại còn thường xuyên phải chú ý đến cha mẹ và bốn người Thần gia, mới dẫn đến tình trạng như hiện tại.
Thấy Hàn Bội Bội sắp bị một kẻ áo đen đánh trúng vì đang cố gắng bảo vệ Thần Phong, Nguyệt Thống liền không quan tâm đến Lãnh Khang nữa, vội vàng phóng ra câu liêm ngăn cản tên kia.
“Không có ngươi bảo vệ, bọn họ sẽ cầm cự được bao lâu đây?”
Phía sau lưng vang lên giọng nói hờ hững ngạo mạn của Lãnh Khang, Nguyệt Thống phẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Đang định xoay đầu tấn công hắn, anh lại thấy Nhất Quan rơi vào tình huống nguy hiểm, liền vội vàng phóng tiếp câu liêm về phía Nhất Quan.
Phóng mắt khắp toàn bộ chiến trường, nhìn mấy người Hàn Bội Bội đang phải chật vật cố gắng xoay sở giữa bảo hộ mình, bảo hộ người và tấn công đối phương, Nguyệt Thống bất lực siết chặt nắm tay, chỉ có thể thay đổi ý định ban đầu của mình, buông tha cho Lãnh Khang, vọt trở về trợ giúp bọn họ.
Lãnh Khang thấy anh rời đi, trong mắt lóe lên tia sáng không rõ.
Hắn thu tay lại khoanh ở phía sau lưng, bất động đứng ở giữa chiến trường mà quan sát tình hình trận chiến, hoàn toàn không có ý định ra tay.
Dạ Quyên cũng không giục hắn ra tay như lần trước nữa, bởi vì lần này bọn chúng đã hoàn toàn chiếm cơ trên.
Mấy người Hàn Bội Bội cho dù có cố gắng đến mức nào, bọn họ rốt cuộc vẫn không thể chu toàn bảo hộ cho người mà mình quan tâm.
Cha mẹ của bọn họ lần lượt ngã xuống, nhanh chóng bị một luồng khí đen không biết từ đâu vọt đến mà bao phủ lấy, không rõ sống chết thế nào.
Cảnh tượng đau đớn thống khổ ấy cứ nối tiếp nhau mà xảy ra ngay trước mắt bọn họ, khiến cho tinh thần bọn họ cơ hồ hỏng mất.
Các chiêu thức dần dần biến loạn, cuối cùng đến cả bản thân mình bọn họ cũng không thể bảo hộ nổi nữa.
Nguyệt Thống lúc này cũng một thân chật vật bất kham, cố gắng đứng ở phía trước bảy người Hàn Bội Bội để che chở cho bọn họ.
Hai cánh tay anh run rẩy không cách nào khống chế được, thế nhưng lại vẫn nắm chặt lấy đôi câu liêm trong tay, ánh mắt hiên ngang bất khuất mang theo phẫn hận cùng không cam lòng mà trừng Lãnh Khang, một chút cũng không muốn cứ thế buông xuôi.
Anh không thể buông xuôi.
Những người đang ở phía sau anh là tương lai của cả thế giới này.
Nếu bọn họ mà chết, thần vị không người nối nghiệp, bọn chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này!
Cho nên anh không thể buông xuôi.
Anh tuyệt đối không thể buông xuôi.
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu Nguyệt Thống chỉ có một ý nghĩ như thế.
*
Lúc khép lại hai mắt, Hàn Bội Bội đã thực sự cho rằng mình sẽ phải chết.
Thậm chí, cô còn đã nghĩ như thế này cũng tốt, cô thà chết cùng với những người mình yêu thương còn hơn là tồn tại lẻ loi cô đơn một mình trên đời này.
Vì vậy, khi Hàn Bội Bội một lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy mấy khuôn mặt thân thuộc trước mắt mình, đầu óc cô nhất thời liền trống rỗng, mãi vẫn không thể hiểu được đây là chuyện gì.
Không đợi cho cô kịp lấy lại tinh thần tìm hiểu tình hình xung quanh, từ phía xa xa bên phải đã bỗng truyền đến tiếng bước chân, Hàn Bội Bội liền theo bản năng mà nhắm mắt lại, giả vờ như mình vẫn còn chưa tỉnh.
Tiếng bước chân một trầm một khinh ngày càng lại gần, cho đến khi đứng trước phòng giam của Hàn Bội Bội thì dừng lại.
Hàn Bội Bội dựa vào tiếng bước chân mà đoán người đến hẳn có hai người, lại không thể biết được bọn họ là ai.
“Thiếu gia, thuộc hạ vẫn không thể nào hiểu được tại sao ngài lại tha cho bọn chúng.
Chỉ khi bọn chúng chết, kế hoạch của chủ tử mới có thể thành công!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...